Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tù Mà Không Được [Húc Phượng X Nhuận Ngọc]

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yến hội long trọng hơn nhiều so với Nhuận Ngọc tưởng tượng. Ma giới không có khái niệm về cấp bậc, cho dù là đại quan quý nhân hay là bình dân bá tánh đều tới góp vui, thức ăn rượu nhắm trù bị đầy đủ. Sau khi Ma tôn phát biểu ngắn gọn vài câu, yến hội chính thức bắt đầu, tiếng hoan hô vang như sấm dậy, từng nhóm ma nhân túm năm tụm ba, lớn tiếng đùa giỡn, trong không gian tỏa ra mùi thịt nướng nồng đậm. Ma tộc không thích dùng đũa, tay không xé thịt nướng, ăn uống thỏa thích. Ma giới trước giờ ít khi lo được lo mất, sáng nay có rượu sáng nay say, nắm bắt mọi cơ hội hưởng thụ, có người tấu nhạc khởi vũ, có người nâng chén rót tửu, có người cao hứng xướng ca, ai nấy đều chìm đắm trong không khí vui mừng náo nhiệt.

Húc Phượng không nỡ để Nhuận Ngọc động tay, tự mình xé thịt nướng thành từng miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Nhuận Ngọc. Đôi bàn tay mập mạp nhìn có vẻ vụng về, thế nhưng xé thịt lại rất linh hoạt, nạc mỡ vừa phải, lại mang theo da vàng giòn. Đôi tay này vừa biết múa kiếm, vừa làm phượng hoàng đăng, lại vừa…

Nhuận Ngọc hơi chếnh choáng, hai bên má hiện sắc hồng, không còn tái nhợt quạnh quẽ như ngày thường, trái lại tỏa ra một chút khí chất linh động tươi tắn.

- Ăn nữa không?

Nhuận Ngọc gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía móng heo thơm phức.

Húc Phượng mừng thầm trong lòng, ngoài hắn ra, còn ai có thể nhìn thấy bộ dạng Thiên đế gặm móng heo.

Vừa đưa miếng thịt vào trong miệng, hai hàng lông mày của Nhuận Ngọc liền hơi nhăn lại.

- Vị thế nào?

- Ngấy.

Húc Phượng bóc một quả vải đút cho Nhuận Ngọc, lại xòe bàn tay nhận lấy hạt vải từ miệng y.

- Ngươi làm Ma tôn, có vẻ đức không xứng vị.

Đúng là Nhuận Ngọc, miệng lưỡi khắc nghiệt, cho dù là say, cũng không quên hạ thấp hắn.

Ma tôn à một tiếng:

- Sao Thiên đế lại nghĩ vậy?

- Ta thấy Ma tộc các ngươi ăn ngấu nghiến, uống vô độ, chắc là ngày thường ăn không đủ no, mới trông chờ cơ hội để được ăn uống thỏa thích.

Húc Phượng cười cười:

- Ma giới không thể so sánh với Thiên giới, ở đây chiến loạn liên miên, lại thường bị yêu thú quấy phá, mỗi một bữa cơm, đều có thể trở thành bữa cuối cùng trên đời. Ma tộc không sợ chết, cũng không tìm kiếm bí pháp trường sinh bất lão, sống một đời hưởng thụ vui sướиɠ, trong lòng không còn tiếc nuối, mới xem như sống một đời chân chính.

Nhuận Ngọc muốn tiếp lời hắn, lại bất ngờ bị một giọng nói nữ tử đánh gãy:

- Phượng huynh, tìm ngươi đã lâu, không ngờ ngươi ngồi ở đây. - Lưu Anh đi tới, trong ngực ôm một tiểu cô nương: - Vị này là…

- Là một vị bằng hữu của ta.

Húc Phượng theo bản năng kéo Nhuận Ngọc ra phía sau, bảo hộ cẩn thận.

Ánh mắt nóng rực, nhìn qua không giống chỉ là quan hệ bình thường. Người kia diện mạo thanh tú lại cao ngạo, phảng phất có vài phần tương tự Thiên đế. Lưu Anh cười nhẹ:

- Xem ra sắp tới Ma giới chúng ta sẽ có Ma hậu, Phượng huynh, tranh thủ tuổi trẻ mà nỗ lực, cho Ma giới một vị thế tử bụ bẫm.

- Đi đi đi, ngươi đường đường là nữ tử, sao có thể không biết xấu hổ như vậy.

- Nữ tử thì làm sao, bình thường còn không phải nữ tử giúp ngươi xử lý chính vụ…

Húc Phượng tự thấy đuối lý, không muốn cùng nàng tranh luận:

- Khanh Thiên lớn lên giống ngươi, mắt to anh linh, tương lai khẳng định là một mỹ nhân.

- Từ lúc ta sinh Khanh Thiên, ngươi còn chưa từng cẩn thận nhìn đứa nhỏ. - Lưu Anh đặt nữ nhi vào lòng Húc Phượng: - Mau gọi cữu cữu.

Hài tử còn quá nhỏ, ê ê a a nói không thành từ, nhưng lại rất vui vẻ, đem đầu tóc đều dụi vào ngực Húc Phượng, cánh tay trắng trắng mập mập ôm lấy cổ hắn. Húc Phượng cũng cười, thanh âm ôn nhu mười phần:

- Gọi cữu cữu.

- Cư… Cư. - Tiểu cô nương giả theo thanh âm của Húc Phượng, mồm miệng nhanh nhảu bắt chước.

- Khanh Thiên thật ngoan.

Nhuận Ngọc đột nhiên cảm thấy quen thuộc, nếu Điểm Điểm còn sống, bọn họ cũng sẽ là một nhà ba người hạnh phúc như thế này, Húc Phượng sẽ ôm nữ nhi như vậy, kiên nhẫn dạy bé con nói chuyện, tiểu cô nương sẽ giống như Khanh Thiên, ê ê a a gọi phụ đế, phụ tôn.

Nhân lúc Húc Phượng đang bế hài tử, Nhuận Ngọc lấy một chiếc vòng tay, đeo lên tay tiểu cô nương:

- Đây là Khóa trường mệnh, có thể phù hộ hài tử khỏe mạnh an khang.

Vòng tay bạc rất tinh xảo, trên mặt có khắc hoa văn long phượng trình tường, tiểu cô nương rất thích, vươn cánh tay bé nhỏ đong đưa lúc lắc.

- Không mau cảm ơn… Ừm… Cữu mẫu.

Khanh Thiên cười khanh khách, hiện ra vài phần ngượng ngùng.

Đợi Lưu Anh đưa Khanh Thiên đi xa, Húc Phượng kéo tay áo Nhuận Ngọc:

- Tại sao huynh trưởng lại luôn mang theo vật ấy bên mình?

Nhuận Ngọc say, đắm chìm trong quá khứ ấm áp, ánh mắt sáng lấp lánh, ánh nhìn cũng mềm mềm mại mại:

- Đó là ta chuẩn bị cho Điểm Điểm.

- … Điểm Điểm?

Nhuận Ngọc xoa bụng:

- Hài tử là Điểm Điểm.

- Húc Phượng, ngươi không biết đâu, đứa nhỏ rất ngoan, quãng thời gian ngươi rời khỏi Thiên giới, đứa nhỏ nháo ầm ĩ muốn hỏa linh, quậy ta không được an ổn. Ta vuốt ve bụng, nói con nên ngoan ngoãn một chút, phụ đế khó chịu, một lát nữa phụ đế truyền thủy linh ấm áp cho con được không, đứa nhỏ lập tức an tĩnh, không tiếp tục quậy phá nữa.

- Đứa nhỏ rất hiểu chuyện, luôn biết thay đổi biện pháp chọc ta vui vẻ. Thỉnh thoảng, ta nhắm mắt lại, một con Phượng Hoàng nho nhỏ xuất hiện trong thức cảnh của ta, một thân lông vàng rực rỡ, nghiêng nghiêng đầu, hướng tới ta kêu pi pi. Tiểu Phượng Hoàng không bay không nháo, chỉ vỗ vỗ đôi cánh ngắn ngắn sà vào lòng ngực ta.

- Đứa nhỏ lớn lên nhìn giống ngươi, một đôi mắt phượng, khuôn mặt bầu bĩnh, còn nhỏ như vậy đã biết gọi cha. Khóa trường mệnh là ta chuẩn bị cho hài tử, nếu hài tử có thể ra đời thì tốt biết mấy…

- Húc Phượng, đừng khóc…

Nhuận Ngọc không biết nên an ủi Húc Phượng thế nào, y say, hành động vụng về, bèn lấy tay áo lung tung lau đi nước mắt trên mặt Húc Phượng, thế nhưng, nước mắt trên mặt hắn không ngừng chảy, lau thế nào cũng không hết.

- Húc Phượng, ngươi là phụ thân của đứa nhỏ, ngươi vui vẻ, đứa nhỏ cũng sẽ vui vẻ, ngươi thương tâm, đứa nhỏ cũng sẽ thấy khổ sở.

Nhuận Ngọc không cảm thấy bi thương, thậm chí, y bình tĩnh vô cùng. Những bi thống đó, đã từng đọng lại trong lòng y, cũng đã từng tinh lọc, y đã từng nhấm nuốt chúng vô số lần, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một khoảng ấm áp, hòa hợp, bình tĩnh. Những lúc nhớ tới hài tử, y chỉ nhớ tới những khoảnh khắc ôn nhu đã qua đi.

Hài tử quá hiểu chuyện, cho dù ở thời khắc biệt ly, cũng không muốn Nhuận Ngọc thương tâm.

Húc Phượng khóc đến mức cả người nóng lên, khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ, hắn không dám làm càn, bốn phía đều là Ma tộc, người thì uống rượu mua vui, người thì say nằm liệt dưới đất. Hắn chôn mặt vào lòng ngực Nhuận Ngọc, lặng lẽ rơi lệ, tiếng nấc nghẹn áp chế nơi cuống họng.

Cho dù là lúc biết tin Đồ Diêu qua đời hay là lúc tự mình tiễn đi hài tử, hắn cũng chưa từng khóc thảm thương như vậy.

Tiểu Phượng Hoàng hiểu chuyện, ngoan ngoãn, ở cạnh Nhuận Ngọc, cùng y vượt qua những năm tháng hắc ám nhất, cứ như vậy, ở trong tay hắn, biến thành từng điểm tinh quang.

Cứ cho là sau này sẽ còn có rất nhiều hài tử, nhưng sẽ không thể nào có Điểm Điểm thuộc về Nhuận Ngọc.

Hắn nợ Nhuận Ngọc quá nhiều.

Nếu như hai trăm năm kia, hắn quay lại gặp Nhuận Ngọc dù chỉ một lần, biết được sự tồn tại của nữ nhi, sự việc có thể sẽ phát triển theo một hướng khác. Nhưng làm gì có nếu như, sự thật đúng như Nhuận Ngọc từng nói, hắn lấy tư cách gì yêu y?

Nhuận Ngọc bị tiếng khóc làm phiền lòng, quần áo cũng bị thấm ướt, cảm thấy không thoải mái. Bất đắc dĩ, y nhẹ xoa đầu đại Phượng Hoàng, ngâm nga một bài đồng dao:

- Tiểu điểu nhi, phi thụ sao, phi đáo thụ sao thụy giác giác. Tiểu ngư nhi, du thủy để, du đáo thủy để xuy phao phao.

(Con chim nhỏ, bay lên cây, bay đến ngọn cây ngủ ngon giấc. Con cá nhỏ, bơi dưới nước, bơi dưới đáy nước thổi bong bóng.)

Thanh âm của Nhuận Ngọc thập phần ôn nhu, mang theo một chút công hiệu thôi miên, y từng hát bài đồng dao này ru Húc Phượng, cục bông nhỏ cười cười ngủ say, y cũng từng hát bài đồng dao này ru Điểm Điểm, đứa nhỏ an tĩnh lại rất nhanh, im lặng nằm ngủ trong bụng phụ thân.

Nhưng hiện tại, bài đồng dao này lại giống như mất đi công hiệu, Húc Phượng khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến mức tưởng chừng như trên đời này không còn ai thương tâm hơn hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »