Để cho một cô nữ sinh gánh vác hy vọng sinh tồn của nhiều người như vậy, thật sự làm khó nàng, người thường chỉ là vì sinh tồn của mình, cũng đã thừa nhận áp lực thật lớn rồi, có thể đoán được ở trên bờ vai không rắn chắc của Yuna, phải gánh vác gánh nặng toàn team như thế nào.
Tuy rằng hoàn toàn do nàng tự làm mệt chính mình...
Sau khi đưa thay sờ sờ gò má của Yuna, Thái Hòa nằm ở trên giường cũng trở mình, sau đó hít một hơi thật sâu, rất nhanh đã ngủ.
Cũng như Yuna từng nói, còn có ngày mai!
Để cam đoan có đầy đủ thể lực, vẫn phải nhanh chóng nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, trong tòa nhà lầu này từ bên ngoài nhìn vào không thấy có gì đặc biệt, những mà bên trong bắt đầu công việc lu bù lên.
Nguyễn Đen Vâu chia lương thực còn lại theo như đầu người đều một chút, phát cho đến trong tay mỗi người, thậm chí ngay cả Thái Hòa và Lê Bống cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên đối với Thái Hòa có thức ăn đầy ba lô mà nói, chính là hai bình nước khoáng, vài túi đồ ăn vặt, với hắn mà nói những thứ này vốn cũng không có tác dụng gì. Mà Lê Bống thì lại càng không cần phải nói, những thức ăn của người bình thường, nàng hoàn toàn không có hứng thú.
Mà khi người khác nhận lấy những thức ăn thật là ít ỏi này, lại trông thấy sắc mặt bất mãn của Thái Hòa, biểu lộ cũng có hơi khó chịu.
Gò má Lý Văn Thông còn chưa có tiêu sưng còn rướng người qua bên cạnh thấp giọng phàn nàn nói: “Cơ bản là hắn không quan tâm chúng ta, vậy mà còn phân đi đồ đạc của chúng ta!”
“Đừng nói, ngươi còn muốn bị đánh sao. . .” Thanh niên đeo kính mắt quay đầu lại cau mày nói một câu.
“Hay là ngươi nhát gan sợ phiền phức !” Gương mặt Lý Văn Thông thoáng chốc căng đến mức đỏ bừng, sau đó thấp giọng tức giận mắng một câu, lập tức ngậm miệng lại.
Mặc dù ngay cả con mắt Thái Hòa cũng không thèm liếc hắn một cái, nhưng thời gian khi Lý Văn Thông trông thấy Thái Hòa đi tới, vẫn phải ngậm chặt lại cái miệng thối không còn tiếp tục nói nữa.
“Các ngươi đều có vũ khí gì.” Làm sao Thái Hòa lại để ý đến loại người như Lý Văn Thông này, hắn đi thẳng tới trước mặt Nguyễn Đen Vâu, hỏi.
Nguyễn Đen Vâu đang tìm kiếm cái gì ở trong vài cái ba lô lớn, nghe vậy ngẩng đầu lên, có hơi ngượng ngùng móc ra một thanh dao phay: “Thứ này coi như hàng tốt nhất.”
Thật ra dùng lực cánh tay người thường, nếu muốn dùng dao phay, dùng một đao chặt bỏ đầu Zombie, cơ bản là rất khó làm được, muốn thoáng chốc tạo thành vết thương trí mạng, ngăn cản hành động của Zombie, phỏng chừng cũng không dễ dàng.
Hơn nữa vận lộn xáp lá cà, dù trong tay có vũ khí, cũng là khảo nghiệm cực lớn đối với lực ý chí và năng lực phản ứng của người bình thường. Lúc trước nếu như không phải là có con rối zombie hỗ trợ, Thái Hòa cũng rất khó dựa vào chiến đấu dần dần tiến bộ.
Nhưng mà có chút ít còn hơn không, dao phay nơi tay dù sao cũng tốt hơn bàn tay trần rồi.
“Mỗi người cố gắng cầm một cây đi. Zombie đơn lẻ cũng chỉ lợi hại hơn một chút so với người bình thường, người có chút dũng khí, cũng không trở thành vướng bận đến một chút năng lực phản kháng cũng không có. Nói cho cùng , Zombie chỉ là thắng ở số lượng.”
Thái Hòa nói ra với giọng điệu hơi hời hợt. Đơn độc 1 con Zombie bình thường, một người bình thường gặp phải, đúng là vẫn là có sức đánh một trận đấy. Chính vì vậy, Thái Hòa mới xem thường học sinh sâu mọt trong cả phòng này, tay chân vẫn còn đầy đủ, thể lực lại dư thừa, lại cứ phải dựa vào một cô gái đến bảo vệ.
“Nói ra thì đơn giản!”
Cho dù có người bất mãn lẩm bẩm một câu, nhưng tất cả mọi người vẫn đều thoáng chốc vây đến trước mặt Nguyễn Đen Vâu cầm lấy vũ khí.
Xem thái độ của Thái Hòa, dù xem như bọn họ gặp nguy hiểm phỏng chừng cũng sẽ không ra tay, chẳng may đến lúc đó Yuna và Nguyễn Đen Vâu không thể quan tâm hết được, bọn họ cũng không thể chờ chết ngay tại chỗ đi. . .
Rất nhanh thức ăn và vũ khí lập tức đều phân phát xong xuôi, mà Yuna cũng cầm theo thanh trường đao tràn đầy vết máu trở lại rồi.
Nàng sớm đã đi ra ngoài, trước hết dọn dẹp Zombie đang vật vờ ở xung quanh lại một chút, coi như là đi trước mở đường rồi.
“Đi thôi. Trước khi trời xế chiều nhất định phải đến Trung Học Sài Thành.” Yuna vừa đứng ở cửa ra vào, nhìn ra trên mặt quật cường ngạo khí, lộ ra một chút kiên quyết.
Yuna nói một hơi, đám người kia liếc nhìn nhau, đều theo sát ở đằng sau Nguyễn Đen Vâu đi xuống lầu. Mà Thái Hòa và Lê Bống thì đi ở vị trí cuối cùng.
Cửa chính mở ra, bên ngoài nằm ngang hai bộ thi thể Zombie lập tức ánh vào trong mí mắt của mọi người, mấy nữ sinh lập tức kêu lên một tiếng hoảng sợ.
“Đừng kêu! Sẽ đưa tới Zombie đấy!” Yuna cau mày quay đầu lại nói ra.