Chương 2: Chiến đội ACE

Du Minh Tương là một nữ Beta, có mái tóc tóc dài, có nụ cười dịu dàng thân thiết, ấn tượng đầu tiên cho người khác là một chị gái nhỏ dễ nói chuyện.

Chẳng qua dịu dàng gì đó chỉ là hình thức, cô gái này kỳ thật rất ghê gớm, nhanh mồm dẻo miệng, biết ăn nói, năm đó chiến đội ACE bắt đầu từ số 0, dưới sự trợ giúp của cô mới có thể kéo được nhiều kim chủ ba ba tài trợ như vậy.

Giang Thiệu Vũ gọi cô là chị Du, vẫn luôn xem cô như chị gái.

Chỉ là năm đó, anh giải nghệ vội vàng, chưa kịp từ biệt một cách đàng hoàng. Sau đó tới California, WeChat, QQ, số di động tất cả cũng đều đổi mới, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bạn bè trong quá khứ.

Không biết Du Minh Tương từ đâu biết được số điện thoại của anh ở nước ngoài?

Giang Thiệu Vũ không nghĩ mãi chuyện này, bình tĩnh mà gõ chữ trả lời: “Tình huống của Tiểu Bùi tôi không rõ ràng lắm. Làm sư phụ, những gì có thể dạy cậu ấy tôi đều đã dạy. Cậu ấy đã trưởng thành, muốn làm như thế nào là chuyện của cậu ấy, tôi không thể can thiệp.”

Du Minh Tương gửi qua một sticker đau khổ: “Vậy lão Lâm giải nghệ cậu cũng mặc kệ sao?”

Giang Thiệu Vũ: “Tuyển thủ esport luôn phải giải nghệ. Tuổi tác cậu ấy cũng gần đến, cũng nên nghỉ ngơi.”

“Vậy Tiểu Thần thì sao? Trước kia quan hệ của hai cậu tốt như vậy, cậu xem câu ấy như em trai ruột. Cậu ấy bị huấn luyện viên giấu người, ghẻ lạnh suốt một năm, cậu không cảm thấy thực sự đáng tiếc sao? Còn có Diệp Tử, bị cấm thi đấu nửa năm.”

Những cái tên quen thuộc này, làm Giang Thiệu Vũ nhất thời có phần hoảng hốt.

Nghĩ tới năm đó khi anh đột nhiên rời đội giải nghệ, cảnh tượng mấy người bọn họ khóc thê thảm, trái tim Giang Thiệu Vũ như bị bóp chặt, cảm giác đau đớn bứt rứt từ ngực truyền đến.

Lão Lâm, Diệp Tử, Tiểu Thần, Tiểu Chu…

Còn có đệ tử chính tay anh dạy ra, Bùi Phong.

Đối với những người này, anh trước sau vẫn luôn áy náy.

Chiến đội ACE là anh thành lập, tất cả đội viên cũng là anh tự mình tìm tới.

Mùa giải S3, bọn họ từ chiến đội một nghèo hai trắng lập nghiệp, lúc ấy đến huấn luyện viên cũng không có, Giang Thiệu Vũ kiêm nhiệm đội trưởng cùng huấn luyện viên. Du Minh Tương trưng dụng một căn nhà của mình không ở đổi thành phòng huấn luyện, mang đến vài chiếc máy tính, mấy chàng trai trẻ cứ luyện tập trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, mỗi ngày luyện mệt mỏi thì đi qua phòng ngủ bên cạnh ngủ.

Phòng ngủ đều là giường tầng trên tầng dưới, bài trí vô cùng đơn sơ. Cả phòng chỉ có một toilet, rửa mặt, đi WC đều phải xếp hàng.

Khoảng thời gian đó rất gian nan, nhưng cũng rất vui vẻ.

Mấy người thiếu niên bắt đầu đánh giải thành phố trong nước, một đường đánh vào giải nghiệp dư, tranh đấu để đạt được quán quân giải nghiệp dư, lấy được một suất dự thi giải chuyên nghiệp.

Du Minh Tương hao hết nước miếng kéo kim chủ đến tài trợ, rốt cuộc bọn họ cũng có căn cứ của chính mình.

Còn nhớ ngày đó mọi người dọn vào phòng huấn luyện rộng rãi sáng sủa, trên mặt các chàng trai kích động tươi cười xán lạn.

Lão Lâm nghẹn ngào nói: “Chúng ta cuối cùng không còn là đội hạng ba không chính quy! Chúng ta cũng có căn cứ của mình, sau này không cần ngủ trên mặt đất, mỗi người đều có phòng ngủ riêng, điều kiện thật tốt!”

Diệp Tử cười tủm tỉm mà nói: “Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, mục tiêu của chúng ta chính là quán quân của năm. Chờ lấy được quán quân, chúng ta chính là đội tuyển quán quân, sau này đãi ngộ sẽ càng ngày càng tốt.”

Tiểu Thần tính cách thẹn thùng, đỏ mặt đứng phía sau Giang Thiệu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Vũ ca, lịch sử các mùa giải chưa từng có đội tuyển nghiệp dư trực tiếp lấy quán quân, chúng ta có thể làm được sao?”

Mọi người quay đầu lại nhìn về phía Giang Thiệu Vũ.

Giang Thiệu Vũ nhớ rõ bản thân rất kiên định nói: “Đương nhiên có thể.”

Anh thực sự tự tin, các đội viên cũng thực sự tin tưởng anh.

Năm người từ giải nghiệp dư đánh lên, là đội không chính quy trong miệng cư dân mạng, trong số nhiều câu lạc bộ chuyên nghiệp chính quy mạnh như vậy, sao có thể lấy được quán quân giải chuyên nghiệp?

Nhưng mà, bọn họ làm được.

Năm đó, khí thế ACE như chẻ tre.

Đối mặt với vô số đội mạnh chính quy lâu năm của Liên Minh, bọn họ không hề sợ hãi, lấy chiến thuật mới mẻ độc đáo hay thay đổi, phối hợp ăn ý mười phần, không sợ chết tranh đấu, mở ra một đường máu trong hoàn cảnh bị cường địch vây quanh ở giải chuyên nghiệp!

Khoảng thời gian đó, làm bạn với bọn họ là tiếng súng đinh tai nhức óc cùng tiếng nổ mạnh, tình cảm mãnh liệt cùng nhiệt huyết trên sân thi đấu, tiếng cười nói cùng mồ hôi dưới sân thi đấu ……

Cuối cùng khi bước lên sân khấu nhận quán quân, hình ảnh năm người ôm nhau kích động khóc rống, thường xuyên lặp lại trong giấc mơ của Giang Thiệu Vũ. Thời gian một năm ngắn ngủi, trở thành hồi ức trân quý nhất của anh từ nhỏ đến lớn.

Ngoài dự đoán của mọi người, ACE đoạt được quán quân chung cuộc mùa giải S3.

Giang Thiệu Vũ đạt được chức MVP của mùa giải, tuyển thủ chuyên nghiệp có giá trị nhất, được cư dân mạng tôn vinh là “Thư Thần”.

Đáng tiếc, một người tạo nên kỳ tích như vậy, sau khi đạt được quán quân lại tuyên bố giải nghệ một cách khó hiểu.

Sau khi anh đi rồi, nhà đầu tư muốn kiếm một số tiền, tàn nhẫn bán ACE, Du Minh Tương nghĩ đủ mọi cách giữ lại, nhưng chung quy một cô gái không thể đấu lại tư bản.

Cuối cùng ACE giải tán, các đội viên đường ai nấy đi.

Chiến đội này như phù dung sớm nở tối tàn trong lịch sử các mùa giải, chỉ để lại một đoạn truyền thuyết.

Sau đó rất nhiều cư dân mạng đều tiếc nuối, có phải bởi vì đặt tên ACE không may mắn, nên mới kết thúc trong bi kịch không?

ACE, trong giới thể thao điện tử nghĩa là “đoàn diệt”.

Năm đó khi nhận phỏng vấn, Giang Thiệu Vũ từng nói, đặt tên chiến đội ACE, là muốn khiến đối thủ đoàn diệt về nhà, anh thích nghe âm thanh nhắc nhở “ACE” của hệ thống.

Nhưng kết quả cuối cùng, lại là này chiến đội sụp đổ, hoàn toàn biến mất không còn.