Chương 1: Bệnh nhân Omega đặc biệt

Sáng sớm 8 giờ, sảnh lớn khoa khám bệnh, bệnh viện tư nhân St. Paul California.

Một thanh niên cao khoảng 180cm chầm chậm đi vào thang máy.

Thanh niên mặc một chiếc áo khoác màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm bịt khẩu trang, từ trên xuống dưới vũ trang kín mít không một kẽ hở.

Sau khi vào thang máy, anh xoay người đứng một góc, vươn tay bấm chọn tầng 4.

Bàn tay kia trắng nõn thon dài, đầu ngón tay mượt mà, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ, vô cùng đẹp.

Tầng 4 là khu khám bệnh chuyên khoa pheromone Omega.

Hóa trang cỡ này, là minh tinh hả?

Người qua đường trong thang máy tò mò nhìn anh. Chàng trai vẫn cúi đầu, cho đến khi bên tai truyền đến âm thanh"Đinh", cửa thang máy mở, anh lập tức đi ra ngoài, chỉ để lại cho mọi người một bóng dán cao ráo mảnh khảnh.

Bệnh viện mở máy sưởi, người bệnh hôm nay cũng không nhiều.

Chàng trai mới vừa từ ngoài đi vào, trên người vẫn còn vương gió tuyết lạnh lẽo. Anh bước nhanh đến quầy tiếp tân, giọng nói thanh thoát: “Xin chào, tôi là Giang Thiệu Vũ, tôi có hẹn tái khám với bác sĩ Chu.”

Bác sĩ phụ trách hôm nay ở khoa pheromone tên là Chu Dương, Omega nam, Hoa kiều, tiến sĩ tốt nghiệp đại học y khoa California, nghiên cứu luận văn liên quan đến pheromone ABO.

Giang Thiệu Vũ ở California mấy năm nay vẫn luôn khám bệnh với anh ấy, hai người dần dần thành bạn bè.

Y tá xem tin nhắn hẹn trước trên di động hẹn trước, lập tức dẫn anh vào văn phòng bác sĩ.

Đi vào văn phòng thì thấy Chu Dương đang gọi điện thoại, dường như đang thảo luận một ca bệnh. Nhìn thấy Giang Thiệu Vũ, anh ấy ra hiệu “ngồi xuống” cho đối phương trước, tiếp tục nói chuyện điện thoại với người bên kia.

Giang Thiệu Vũ cởϊ áσ khoác của mình treo lên giá móc áo bên cạnh, ngồi xuống đối diện bác sĩ.

Chu Dương nhanh chóng cúp điện thoại, ngẩng đầu cười nhìn anh: “Tới kiểm tra lại?”

Giang Thiệu Vũ ừ một tiếng, gỡ khẩu trang cùng kính râm xuống, lộ ra cặp mắt trong trẻo như sao trời.

Mắt của anh rất đẹp, nhưng ánh mắt lạnh lùng, lông mày hơi xếch làm cho ngũ quan có phần sắc sảo. Rõ ràng là một khuôn mặt nhìn rất bạc tình, nhưng đôi môi lại đầy đặn quyến rũ, khóe môi còn có một nốt ruồi son rực rỡ.

Chu Dương vừa nhanh chóng gõ bàn phím tìm đọc hồ sơ bệnh của anh, vừa quan tâm hỏi: “Gần đây pheromone khống chế được cỡ nào?”

Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng nói: “Vẫn vậy, không quá ổn định.”

Chu Dương tìm được hồ sơ bệnh của anh, gọi tới y tá đến làm kiểm tra cho anh.

Kiểm tra nhanh chóng có kết quả, Chu Dương nhìn số liệu trên giấy, cau mày.

Trị số pheromone của Giang Thiệu Vũ vẫn không ổn định như cũ.

Làm bác sĩ nhiều năm như vậy, Chu Dương chưa từng gặp ca bệnh giống như anh vậy—— rõ ràng là Omega, tính công kích và sức áp chế của pheromone còn mạnh mẽ hơn so với Alpha.

Còn nhớ rõ 5 năm trước, lần đầu tiên tiếp nhận Giang Thiệu Vũ lúc bị mất khống chế, Chu Dương thân là Omega lại bị pheromone của anh làm cho nhũn cả chân, mà Alpha xung quanh đã sớm bị dọa đến mức bỏ chạy tập thể.

Phần lớn pheromone của Omega có sức hấp dẫn với Alpha, Alpha ngửi được pheromone của Omega, sẽ cảm thấy thơm ngọt, mê người, sẽ không nhịn được muốn gần gũi đối phương, đánh dấu đối phương.

Nhưng Giang Thiệu Vũ không như vậy.

Pheromone của vị Omega này có tính công kích và lực uy hϊếp cực mạnh với Alpha, bởi vậy Alpha đối mặt Giang Thiệu Vũ, không có bất kì cảm xúc gần gũi gì với anh, ngược lại chỉ muốn bỏ chạy.

Alpha hoàn toàn không cảm giác được pheromone của anh quyến rũ cỡ nào. Chỉ cảm thấy pheromonecủa anh quá mức mạnh mẽ bá đạo, lãnh địa của bản thân bị x·âm p·h·ạm, bị khıêυ khí©h, rất không dễchịu.

Tổ chuyên gia chẩn đoán của bệnh viện kết luận: Giang Thiệu Vũ mắc chứng rối loạn pheromone.

Loại bệnh cực kỳ hiếm thấy, bởi vì sau khi tuyến thể phân hóa xuất hiện biến dị, tuy rằng phân hoá thành Omega, vẫn giữ lại một phần pheromone đặc thù của Alpha, sẽ bài xích Alpha tiếp cận.

Như vậy mặc dù Omega tiến vào kỳ phát tình, cũng rất khó b·ị đ·ánh dấu.

Sau khi Giang Thiệu Vũ biết được kết luận này cũng không buồn, anh rất bình tĩnh hỏi: “Nếu tuyến thể biến dị, có thể làm phẫu thuật cắt bỏ không?”

Bác sĩ kinh ngạc nhìn anh: “Đương nhiên không thể! Tuyến thể Omega liên quan đến toàn bộ hệ thống nội tiết, cắt bỏ sẽ ảnh hưởng tuổi thọ của cậu, các loại hormone trong cơ thể cũng sẽ hoàn toàn rối loạn.”

Giang Thiệu Vũ sờ sờ chỗ tuyến thể sau cổ, khẽ nói câu: "Thật phiền phức."

Anh trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu hỏi: “Có phương pháp chữa trị không?”

Giáo sư đề nghị: “Chúng tôi nghiên cứu ra hai phương án, thứ nhất, dùng thuốc ức chế đặc biệt hiệu lực trong thời ngắn để khống chế pheromone của cậu, mỗi ngày tiêm một lần, quan sát 24/24, tái khám định kỳ. Phương án thứ hai, từ cơ sở dữ liệu của chúng tôi tìm Alpha có pheromone xứng đôi với cậu, nếu cậu đồng ý, có thể để người đó đánh dấu hoàn toàn.”

Giang Thiệu Vũ không thèm suy nghĩ chọn phương án một.

Cảm giác đau của anh tuy nhạy cảm hơn người bình thường, nhưng nỗi đau mỗi ngày tiêm một mũi vẫn có thể chịu đựng được.

Mấy năm nay, anh vẫn ở California tiếp nhận chữa trị, tổ chuyên gia điều chỉnh phương án chữa trị rất nhiều lần, cũng thay đổi vài loại thuốc ức chế, cuối cùng tìm được một loại thuốc tiêm phù hợp nhất cho anh.

Trước mắt, pheromone của anh tuy không quá ổn định, nhưng ít ra sẽ không dọa Alpha chạy mất.

Chu Dương vừa cúi đầu ghi chép, vừa hỏi: “Gần đây từng có triệu chứng phát sốt, mệt mỏi không?”

Giang Thiệu Vũ lắc đầu: “Không có, hết thảy bình thường.”

“Vậy là tốt rồi.” Chu Dương nói y tá lấy một hộp thuốc ức chế, dặn dò nói: “Tiếp tục theo phương án lúc trước mỗi ngày tiêm một mũi, quan sát thay đổi của pheromone 24/24, mỗi tuần tới bệnh viện tái khám một lần.”

“Biết rỗi.” Mỗi lần tái khám, Giang Thiệu Vũ đều phải để bụng đói, ở trong trạng thái chưa tiêm thuốcức chế đến bệnh viện lấy máu, hiện tại vừa đúng thời gian tiêm thuốc ức chế mỗi ngày, anh nhận thuốc từ tay bác sĩ, thuần thục mở ra, vén ống tay áo bên trái, tay phải cầm ống tiêm dùng một lần, dùng sức đâm xuống cánh tay.

Chất lỏng trong suốt xuyên qua da, chậm rãi đi vào cơ thể. Làn da tái nhợt và cánh tay mảnh khảnh khiến hắn có vẻ hơi ốm yếu, nhưng tư thế đâm kim lại dứt khoát quyết đoán, hiển nhiên đã sớm thành thói quen.

Sau khi tiêm thuốc xong, anh nhanh chóng rút kim tiêm, trên làn da trắng nõn ứa ra một giọt máu đỏ tươi, Giang Thiệu Vũ dùng tăm bông chấm máu, lúc này mới buông tay áo, đeo kính râm cùng khẩu trang xong, đứng dậy cầm áo khoác, vừa mặc một vừan nói: “Cảm ơn, tuần sau tôi lại đến tái khám.”

Chu Dương nhìn bóng dáng gầy gò của anh, có phần đau lòng. Mỗi ngày tiêm vào thuốc ức chế kỳ thật có tác dụng phụ rất nặng với cơ thể, chức năng tiêu hóa của anh đều đã bị ảnh hưởng, gần đây gầy đếnmức không còn hình người.

Chu Dương nhẹ giọng nói: “Anh không suy xét phương án thứ hai sao?”

Giang Thiệu Vũ khựng lại: “Hả?”

“Tìm một Alpha có thể trấn giữ pheromone của anh, hoàn toàn đánh dấu anh, anh không cần phải tiêm thuốc ức chế mỗi ngày nữa, tình huống rối loạn pheromone cũng có thể được giảm bớt.”

“Đánh dấu hoàn toàn? Ý của anh nói, để Alpha hợp nhất với tôi trong cơ thể của tôi sao?” khóe miệng Giang Thiệu Vũ nhếch lên, cười mỉa mai: “Tôi sợ tôi sẽ không khống chế được nắm đấm của mình, đánh vỡ đầu của người ta.”

“……” Chu Dương dở khóc dở cười. Vị Omega này tính công kích rất mạnh, xác thật có thể làm ra hành động kiểu “đánh cho Alpha đã đánh dấu mình nhập viện”.

Cho đến khi Giang Thiệu Vũ rời đi, Chu Dương mới buồn bã xoa xoa huyệt thái dương.

Không có người chịu được pheromone của anh. Mỗi năm đến kỳ phát tình, Giang Thiệu Vũ đều sẽ rất đau đớn, cần phải tiêm lượng thuốc ức chế gấp mười lần ngày thường mới có thể miễn cưỡng khống chế.

Chu Dương là bác sĩ điều trị chính của anh, từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh lúc điên cuồng đầu óc không tỉnh táo, cào cấu khiến bản thân mình bị thương, nhưng một khi khôi phục thần trí, đôi mắt của vị Omega này luôn trong trẻo tĩnh lặng.

Nhìn anh có vẻ ốm yếu, nhưng tính cách lại kiêu ngạo cố chấp.

5 năm nay, anh tự hạn chế tới mức biếи ŧɦái. Mỗi ngày buổi sáng đúng 8 giờ rưỡi chích thuốc, mỗi tuần đúng giờ tái khám ba lần, bởi vì thuốc tiêm có tác dụng phụ ảnh hưởng đến chức năng tiêu hóa của cơ thể, anh nghiêm khắc ăn uống ngủ nghỉ theo đúng thời gian đã quy định, giống như người máy lập trình sẵn.

Người ngoài nhìn vào, ngày tháng như vậy rất khó sống, quá khô khan, nội tâm Giang Thiệu Vũ lại bình thản.

Sống một mình, nuôi một chú cún, cũng sống rất tự do tự tại.

……

Lúc Giang Thiệu Vũ ra phòng khám bệnh đã là 9 giờ rưỡi sáng.

Trên đường phố không có một vệt màu xanh nào, cảnh vật trước mắt tiêu điều. Hôm qua mới có tuyết rơi rất dày, không khí ẩm ướt tưởng như có thể thấm nước đến tận xương tuỷ. Một trận gió lạnh thổi qua, thổi bay tuyết đọng trên mặt đất vào thẳng trên mặt, Giang Thiệu Vũ cau mày quấn chặt áo khoác, bước nhanh đến bãi đỗ xe.

Bên cạnh có một đôi tình nhân cũng vừa từ phòng khám bệnh đi ra, Omega nam mang thai được Alpha nam đỡ tay chậm rãi đi phía trước, giọng nói Omega vô cùng sung sướиɠ: “Anh yêu, anh nói em bé của chúng ta sẽ giống anh hay là giống em?” Alpha dịu dàng nói: “Anh hy vọng con có vẻ ngoài giống em, nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.”

Giang Thiệu Vũ mặt không cảm xúc quay đi chỗ khác.

Cùng là Omega, Omega khác có thể được Alpha quan tâm cưng chiều, có thể được đ·ánh dấu, có được một tình yêu chung thuỷ không đổi.

Mà anh chỉ biết dọa chạy Alpha. Bị Alpha chán ghét, sợ hãi, tránh xa.

Aiz, anh đúng là độc thân bằng thực lực đến bây giờ.

Loại bệnh này thuật ngữ y học gọi là: chứng rối loạn pheromone.

Giang Thiệu Vũ tự mình mình đặt cho nó cái tên: Lời nguyền cô độc.

Như vậy cũng khá tốt. Giang Thiệu Vũ thầm nghĩ anh sống một mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải xen vào cuộc sống của người khác, cũng sẽ không có người xen vào cuộc sống của anh, tự do tự tại.

Chờ thời tiết đẹp lên, không bằng lái xe đi du lịch?

Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, tin nhắn gửi đến từ một dãy số không được lưu tên : “A Vũ, tôi là Du Minh Tương. Đây là số của cậu sao? Cậu có thử xem xét nước không?”

Giang Thiệu Vũ nao nao.

Du Minh Tương, giám đốc kiêm dẫn đội của chiến đội ACE lúc trước, từ khi anh giải nghệ cũng không có liên lạc.

Qua mấy năm lại đột nhiên tìm anh, là có chuyện gì sao?

Giang Thiệu Vũ gõ chữ trả lời: “Chị Du, tạm thời tôi không có có ý định về nước. Chị có việc gì sao?”

Du Minh Tương trả lời: “Chị đề cử cậu với ban lãnh đạo, muốn mời cậu về nước đảm nhiệm thử chức huấn luyện viên một lần.”

Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Chị đang đùa sao? Để một tuyển thủ đã giải nghệ như tôi làm huấn luyện viên?”

Du Minh Tương gửi lại một tin nhắn thật dài: “Chị không đùa. Năm đó chiến đội ACE sở dĩ có thể tạo nên kỳ tích, là bởi vì có một người đội trưởng như cậu. Tất cả chiến thuật đều là cậu bày trận, thi đấu cũng là cậu chỉ huy, cậu là tuyển thủ có ý thức chiến thuật xuất sắc nhất mà chị từng gặp, chị tin tưởng cậu có năng lực đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên.”

Thời tiết bên ngoài quá lạnh, Giang Thiệu Vũ đi đến bên cạnh xe của mình, kéo mở cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển mở máy sưởi, gió ấm thổi trong xe cuối cùng cũng làm anh thấy thoải mái hơn.

Anh gỡ mũ cùng khẩu trang xuống, chà xát ngón tay đông cứng, cầm di động nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Đừng tâng bốc tôi quá. Tôi đã sớm rời khỏi giới esport, ý thức chiến thuật gì đó đều là chuyện đã qua.”

Du Minh Tương nói: “Nhưng không phải cậu vẫn luôn ở quan tâm King of Guns sao? Mấy ngày trước chị còn nhìn thấy acc nhỏ của cậu đăng nhập server quốc tế.”

Giang Thiệu Vũ không phủ nhận: “Nhàm chán tùy tiện đánh vài trận mà thôi.”

Du Minh Tương: “Sau khi cậu đi rồi, ACE cũng giải tán, mấy đội viên cũ đều sống không tốt lắm. Diệp Tử bị cấm thi đấu, lão Lâm có ý định giải nghệ, Tiểu Thần bị thay thế. Còn có Tiểu Bùi, cậu còn nhớ rõ người đệ tử này sao?”

Giang Thiệu Vũ trầm mặc hẳn xuống.

Đương nhiên nhớ rõ.

Du Minh Tương liên tục gửi đến hai tin nhắn ——

“Cậu ấy không làm tuyển thủ chuyên nghiệp, từ chối tất cả lời mời của câu lạc bộ lớn.”

“Cậu ấy vẫn luôn đang đợi cậu trở về.”