Edit: V.O
Trong lòng mọi người lúc này, chỉ có một cảm giác ——
Ngày chó.
Vệ Đình Quân lại không thèm để ý chút nào, kéo tay Cố Hướng Tinh qua, trầm giọng nói: "Anh dẫn em trở về."
Nói xong, dáng vẻ muốn dẫn người đi, sắc mặt Vệ lão trầm xuống, còn chưa mở miệng, Cố Hướng Tinh lại giữ chặt anh.
"Tôi. . .tôi không thoải mái, muốn ở lại đây nghỉ ngơi." Cố Hướng Tinh vừa nói, vừa cầm ngược lại tay Vệ Đình Quân: "Anh ở lại với tôi có được không?"
Đây là lần đầu tiên cô cầu xin anh từ lúc cô gặp chuyện không may tới nay.
Đáy mắt Vệ Đình Quân lúc này tràn đầy vẻ vui vẻ, cũng quên mới vừa rồi mình còn đang đánh người, gật đầu: "Được."
Vệ Đình Quân nói xong lại kéo cô trở về phòng, Cố Hướng Tinh đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gật đầu với mọi người ở phòng khách, sau đó từ từ được Vệ Đình Quân dắt tay trở về phòng.
Vệ Huyền nhìn thái độ của Vệ Đình Quân, vô thức buồn cười, khóe miệng lại đau đến cười không nổi, chỉ có thể lắc đầu nói: "Ông nội, xem ra là tên kia đã bị thu phục."
Sắc mặt Vệ lão trầm trầm, nhìn hướng cầu thang không nói gì, thật lâu, mới nghiêm mặt rời đi.
Đầu kia, Vệ Đình Quân dẫn người trở về phòng nằm, nhìn sắc mặt của cô, trầm giọng nói: "Nếu như em muốn rời đi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể dẫn em rời đi."
Cố Hướng Tinh cúi đầu, ánh mắt rơi vào đường vân trên tay của anh, chỉ lẩm bẩm hỏi: "Anh dẫn tôi đi, vậy người nhà của anh phải làm sao? Anh thật vất vả mới có nhà của mình. . ."
"Chỉ là sống ở dưới cùng một mái hiên, không tính là người nhà." Giọng Vệ Đình Quân lạnh lùng thản nhiên, lại làm cho Cố Hướng Tinh không khỏi có chút đau lòng.
Đúng vậy, chỉ là sống ở dưới một mái hiên, dieendaanleequuydoon – V.O, cũng không coi vào đâu.
Giữa cô, Cố Lực Phàm và Cố Nhược Tuyết, cũng không có cái gọi là tình thân, ít nhất, bọn họ không có tình thân với cô.
Cô tựa vào đầu giường, nhìn Vệ Đình Quân trước mắt, chợt đưa tay, nhẹ nhàng cầm tay anh: "Anh. . .anh có thể kể cho tôi biết, chuyện trước kia của anh không?"
Trước kia, chẳng qua là cô muốn cất giữ tình yêu đối với anh, rời đi anh, nhưng hôm nay, sau khi ra mắt người nhà của anh, cô bắt đầu muốn chân chính hiểu rõ anh.
Về chuyện của anh, cũng không phải là Vệ Đình Quân không tự nói với mình, mà là cô chưa từng đi hỏi.
Vệ Đình Quân nhìn Cố Hướng Tinh trước mắt, ánh mắt dịu dàng, anh đặt bàn tay của cô lên môi của mình, nhẹ nhàng ma sát.
"Chỉ cần em muốn nghe, anh sẽ nói cho em biết."
Như Cố Hướng Tinh suy đoán, Vệ Đình Quân đúng là con riêng.
Ba của anh, là con thứ ba nhà họ Vệ, cũng là đứa con trai Vệ lão coi trọng nhất, Vệ lão một lòng muốn để cho ông thừa kế y bát của mình, thế nhưng ông lại yêu một người phụ nữ làm gốm.
Thời đại đó, quan niệm môn đăng hộ đối quá nặng, Vệ lão càng là ở độ tuổi không cho phép phản kháng.
Lúc mẹ Vệ Đình Quân bị đuổi đi, trong bụng đã mang cốt nhục của nhà họ Vệ.
Nhưng bà không nói, một mình yên lặng nuôi Vệ Đình Quân lớn, có lẽ là cuộc sống vô cùng gian khổ, năm Vệ Đình Quân mười lăm tuổi, bà đã qua đời.
Năm thứ hai Vệ Đình Quân biến thành trẻ mồ côi, ba của anh cũng bị bệnh qua đời ở nhà họ Vệ.
Huyết mạch trong nhà đứa con thứ ba bị chặt đứt, sau khi Vệ lão bị bệnh nặng, đã sai người tìm Vệ Đình Quân về.
Nhưng, đây coi là đền bù cái gì chứ?
Vệ Đình Quân kể đến đoạn chuyện cũ này, vẻ mặt vẫn bình thản, giống như là đang kể đến chuyện của người khác, nhưng Cố Hướng Tinh vẫn cảm nhận được tâm tư đè nén ở đáy lòng anh.
Cho tới bây giờ người này luôn là người không thích lộ tâm tình ra ngoài.
Vui giận bất định, làm cho người ta bắt đoán không ra.
Nắm tay của người đàn ông, cảm nhận lòng bàn tay anh thô ráp, Cố Hướng Tinh thấp giọng hỏi: "Lúc tôi nói. . .anh thả tôi đi, trong lòng anh có cảm giác gì?"
Vệ Đình Quân nhìn cô, tròng mắt đen như sương sâu nồng, từng câu từng chữ, im lặng mà đè nén: "Năm ấy, cảm giác chỉ còn lại một mình anh."
Hốc mắt Cố Hướng Tinh nóng lên, cô nghĩ, nhất định là mình đã luân hãm.
Nếu không, sao cô lại đau lòng vì anh như vậy?