Edit: V.O
Chợt sắc mặt Vệ Đình Quân thay đổi, nhìn Cố Hướng Tinh chẳng biết ngất xỉu từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, khủng hoảng khó tả càn quét trong đầu của anh.
Không chút do dự quấn người kỹ càng, bế ngang lên, rồi sau đó lái ô-tô một đường tới bệnh viện gần đó.
Nhìn Cố Hướng Tinh được đẩy vào phòng cấp cứu, Vệ Đình Quân chỉ cảm thấy lòng bị vò mạnh.
Rõ ràng đã thề, tuyệt đối không làm tổn thương cô nữa.
Nhưng, lúc thấy cô và Bạch Hạo nằm ở trên cùng một cái giường, lý trí vẫn không thể địch nổi lửa giận.
Anh thừa nhận, mình yêu Cố Hướng Tinh.
Chỉ cần nhìn thấy cô cùng với Bạch Hạo, anh sẽ ghen đến nổi điên.
Nhưng, cho tới bây giờ anh không quá thật sự muốn tổn thương cô.
Ngồi ở trên ghế dài bệnh viện, cả người Vệ Đình Quân tràn đầy hơi thở đè nén mà kinh người.
Lúc Đàm Minh chạy tới, chính là thấy một Vệ Đình Quân như vậy.
Anh càng làm cho người ta cảm thấy sợ hơn quá khứ, cũng so với trước đây, anh càng có nhiều nhược điểm.
"Tôi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi." Đàm Minh mở miệng, không có vẻ bất cần đời vốn có.
"Nói." Vệ Đình Quân lạnh giọng, trong giọng nói là lạnh lẽo.
"Chuyện bức ảnh, là hiểu lầm, nhưng chuyện khách sạn, là Cố Nhược Tuyết uốn cong." Đàm Minh lời ít mà ý nhiều: "Bạch Hạo bị chuốc say, Cố Hướng Tinh thì bị làm hôn mê đưa vào phòng."
Quả đấm tay Vệ Đình Quân căng chặt, sắc mặt tái xanh.
Anh thật đã hiểu lầm cô. . .
"Còn có một chuyện, nói ra, hi vọng cậu gắng giữ tĩnh táo."
"Nói!" Trong giọng nói Vệ Đình Quân rõ ràng không nhịn được.
Đàm Minh nhíu mày, hồi lâu, vẫn thở dài: "Cậu kêu tôi điều tra nguyên nhân Cố Hướng Tinh phản bội cậu mười năm trước, dieendaanleequuydoon – V.O, đã có kết quả."
Vệ Đình Quân nhìn anh ta: "Chuyện này đã không quan trọng nữa."
"Bản thân tôi cảm thấy chuyện này rất quan trọng." Đàm Minh vừa nói, vừa lấy điện thoại từ trong túi ra: "Nói đúng ra, đây là video giám sát tôi lấy được từ bệnh viện một tiếng trước."
Vệ Đình Quân cau mày: "Bệnh viện? Mười năm trước?"
Đàm Minh lắc đầu: "Không, hơn nửa tháng trước."
Nói cũng nói không rõ ràng, Đàm Minh dứt khoát mở điện thoại ra, đưa tới.
Vệ Đình Quân nhìn video phía trên, gần như nhìn một cái đã nhận ra, đó là lần trước Cố Hướng Tinh bất ngờ vọt tới trước xe anh bị trật chân, sau đó được đưa đến bệnh viện.
Cái này có chân tướng anh muốn?
Vệ Đình Quân mở video ra, tiếng trong video được cố ý làm lại như cũ, phân biệt rõ ràng...
"Cố Hướng Tinh, chị đừng cho là tôi không biết chị có ý định gì, chị muốn khai tôi ra, nói cho Vệ tổng năm đó là tôi giả mạo danh nghĩa của chị báo cảnh sát bắt anh ta. . ."
. . .
"Hướng Tinh, những năm gần đây, tôi cung cô ăn mặc, chưa từng bạc đãi cô chút nào. . .coi như là cô báo đáp tôi, đừng đề cập đến chuyện này nữa."
. . .
"Vậy, từ hôm nay trở đi, những gì tôi thiếu nhà họ Bạch, coi như tôi đã trả sạch."
Giọng nói tràn đầy tuyệt vọng của Cố Hướng Tinh truyền đến, từng chữ từng câu, nện mạnh ở trong đầu của anh.
Tay Vệ Đình Quân nắm điện thoại rất chặt, không thể tin được, nhiều năm như vậy, anh vẫn hận sai cô, không chỉ như vậy, anh còn. . . làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy.
Cô đã từng cố gắng chứng minh sự vô tội của cô với anh, nhưng, anh không tin!
Đột nhiên gân xanh trên tay cầm điện thoại lộ ra, chỉ nghe rắc một tiếng, vỏ ngoài điện thoại bị bóp vỡ.
Đàm Minh mở miệng, vẫn không nói chuyện, lúc này, anh ta vẫn không nên đi chọc vị
trước kia là đội trưởng bộ đội đặc chủng.
Không khí ở hành lang lạnh lẽo, một bác sĩ đi ra phòng cấp cứu, nhìn Vệ Đình Quân, chỉ hỏi: "Anh là người nhà bệnh nhân?"
Mắt thấy Vệ Đình Quân gật đầu, bác sĩ này mở miệng trách mắng: “Anh làm chồng thế nào vậy? Vợ anh mới vừa mang thai ba tuần, hoàn toàn không thể làm chuyện phòng the kịch liệt. . ."
Nghe vậy, Vệ Đình Quân gần như bị chấn kinh tại chỗ, điện thoại vỡ nát trong tay đáp lại bằng tiếng rơi xuống đất, phát ra tiếng động thanh thúy ở trong hành lang yên tĩnh.
Mặt Vệ Đình Quân kinh hãi và mất hồn.
Cô. . .mang thai?
Cho nên, bãi máu trên giường kia . . là đứa con đầu tiên của cô và anh. . .