Edit: V.O
Lúc Cố Hướng Tinh tỉnh lại, trước mắt choáng váng, cảm giác thân thể vô lực không khỏi có chút quen thuộc.
Bên dưới là giường lớn mềm mại của khách sạn, trong phòng lại mờ tối.
Đây là đâu? Tại sao cô lại ở chỗ này?
Còn chưa chờ cô suy nghĩ rõ ràng, đã nghe cạch một tiếng, cửa phòng bị mở ra, một người lắc la lắc lư đi vào, trên người có mùi rượu nồng nặc.
"Ai đó?" Cả người Cố Hướng Tinh căng thẳng, vô thức nắm ga giường bên dưới, bước chân người vừa tới hơi dừng lại, ngay sau đó lắc la lắc lư đi tới hướng cô.
"Đừng tới đây!" Cố Hướng Tinh cảnh cáo lần nữa, người nọ vẫn đi tới trước mặt, thân thể ngã xuống mép giường, mùi rượu nồng đậm, có chút mơ hồ: "Tiểu Tình Nhi?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Cố Hướng Tinh thở phào nhẹ nhõm.
"Bạch Hạo. . ."
"Em cho là, anh đã đi." Bạch Hạo thở ra mùi rượu thò người ra dò xét cô: "Tại sao cô lại ở. . .phòng tôi."
"Em. . .em cũng không biết." Cố Hướng Tinh vừa nói, chịu đựng cảm giác choáng váng, thật vất vả giùng giằng ngồi dậy, trước mắt lại trời đất xoay chuyển, nhất thời cả người mềm nhũn ngã ra sau.
Bạch Hạo thấy thế, vô thức vươn tay, nắm vai của cô, lại không kịp đề phòng men say của mình, nhất thời cả người cùng ngã lên giường với Cố Hướng Tinh.
Cả người anh ta đè ở trên người Cố Hướng Tinh, nghe người phía dưới không kiềm được một tiếng kêu đau đớn, Bạch Hạo cảm thấy chỗ ngực có thứ gì đó đập liên hồi.
"Nặng. . ."
Bạch Hạo nghe vậy, lý trí nói cho anh ta biết, mình phải ngồi dậy, nhưng thân thể lại không phản ứng chút nào.
Anh ta vô thức ôm lấy người phía dưới, mở miệng, men say bốc lên, giọng nói không khỏi có chút khàn khàn: "Tiểu Tình Nhi. . ."
Cố Hướng Tinh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, dieendaanleequuydoon – V.O, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, chợt thấy Bạch Hạo nghiêng thân, hẳn là muốn hôn cô.
Liên tục không ngừng quay đầu đi, Cố Hướng Tinh lớn tiếng nói: "Bạch Hạo! Anh tỉnh táo một chút."
"Anh không. . ." Vô lại như quỷ say, tỏ vẻ phiền não: "Tại sao anh phải tỉnh táo? Tỉnh táo, em sẽ rời khỏi anh."
Rồi sau đó nghiêng thân, chôn đầu mình ở cổ của cô: "Tiểu Tình Nhi, em bỏ người đàn ông kia, trở lại bên cạnh anh có được không?"
Lúc môi ấm áp chạm vào cổ cô, Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy giật mình, sự nhạy cảm trong đầu cô nổi dậy, liên tục không ngừng giằng co.
"Bạch Hạo! Anh buông em ra. . ."
Rõ ràng Bạch Hạo uống say, hoàn toàn không để ý cô giãy giụa, ngược lại chuyển thân, hoàn toàn ép cô ở dưới người mình, khát vọng trong lòng bùng nổ, vào giờ phút này, trong đầu Bạch Hạo chỉ còn lại một câu nói.
Chiếm lấy cô ấy.
Cô ấy vốn chính là của mình.
. . .
Đáy mắt Cố Hướng Tinh thoáng qua bối rối, mắt thấy Bạch Hạo hôn lần nữa, cô vô thức cắn răng, đúng lúc này, cửa phòng bị một đá của người tới đá văng ra ầm một tiếng.
Tiếng động lớn ngăn cản động tác kế tiếp của Bạch Hạo, chỗ cửa, thân hình người đàn ông cao lớn, Bạch Hạo còn chưa phản ứng kịp, người đàn ông đã bước nhanh tới trước, vươn tay dễ dàng nhấc người anh ta từ trên người Cố Hướng Tinh lên, sau đó vung một cái nắm đấm như sắt qua, Bạch Hạo đυ.ng mạnh lên tường, kêu lên một tiếng đau đớn.
Bỗng dưng Cố Hướng Tinh thấy rõ dáng dấp người tới, hai tròng mắt có chút ướt.
"Vệ Đình Quân. . ."
Lại thấy, Vệ Đình Quân đứng ở đầu giường nhìn cô, con ngươi như đêm đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ngũ quan anh tuấn lộ ra hơi thở nguy hiểm dị thường.
Cố Hướng Tinh còn chưa phản ứng kịp, cánh tay đã bị nhấc lên thô bạo, ngay sau đó, cả người đã bị anh vác lên vai không dịu dàng chút nào.