Edit: V.O
Tay Vệ Đình Quân nới lỏng bởi vì lời của cô, nhìn Cố Hướng Tinh trước mặt, tròng mắt đen hơi sâu: "Em nói gì?"
Cố Hướng Tinh kéo tay anh, dán bàn tay anh lên mặt mình như ỷ lại vào anh, nhìn anh, ánh mắt vô tội: "... anh không muốn tôi sao?"
Hơi thở của Vệ Đình Quân hơi chậm lại, bởi vì ánh mắt của cô, càng bởi vì hành động của cô, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn đè nén: "Cố Hướng Tinh, em biết mình đang nói cái gì không?"
"Không biết." Cố Hướng Tinh lắc lắc cái đầu, cúi xuống lẩm bẩm, vẫn dán tay anh lên mặt mình không buông, thật lâu, cô mới lấy tay anh từ trên mặt mình xuống, để ở trong tay mình vuốt vuốt, cũng không biết động tác tùy ý của cô, cũng làm cho lòng Vệ Đình Quân động theo.
Mà một giây kế tiếp, động tác của Cố Hướng Tinh càng làm cho hơi thở của Vệ Đình Quân chợt nặng dần.
Chỉ thấy, bỗng dưng Cố Hướng Tinh kéo tay của anh cao lên một chút, mắt hạnh nhìn ngón tay đẹp của anh, ngẩn ngơ, hồi lâu, lại cúi thấp đầu, một tay cầm ngón trỏ của anh ngậm vào trong miệng.
Xúc cảm mềm mại mà ướŧ áŧ, khiến cho cây cung trong lòng Vệ Đình Quân đứt đoạn, không do dự nữa, vươn tay, một tay nhấc thân thể Cố Hướng Tinh từ dưới đất lên, đẩy nhẹ người lên ghế sa lon, rồi sau đó thân thể cao lớn đè lên cô.
Trong giọng nói lộ ra hung tợn khàn khàn: "Cố Hướng Tinh, là em trêu chọc tôi trước."
Dứt lời, hung hăng nghiêng thân hôn lên môi của cô, nghiền ép nặng nề, mυ"ŧ vào thật sâu, tận tình thưởng thức mỗi một phần thơm ngọt trong miệng cô.
Lần này, Cố Hướng Tinh không giãy dụa, ngược lại chủ động ôm cổ anh, hơi thở lúc này cũng có vài phần men say mê người, chủ động tiến lên đón nụ hôn của anh.
Người đàn ông thở càng ngày càng nặng, dieendaanleequuydoon – V.O, bàn tay sờ ra sau lưng cô, dứt khoát kéo khóa kéo sau lưng cô xuống, sau đó đẩy nhẹ, váy trên người đã bị cởi một nửa, lộ ra cảnh xuân căng tròn trước ngực.
Da thịt trắng nõn có chút ửng hồng, mỗi một tấc da thịt lộ ra phong tình trí mạng, hết sức mê người.
Cố Hướng Tinh sau khi say rượu cũng đặc biệt mê người, gương mặt tinh xảo ửng hồng, mắt đẹp mê ly động lòng người, Vệ Đình Quân nhìn cô, chợt tay ngừng động một chút.
Tròng mắt đen nheo lại thành độ cong nguy hiểm, Vệ Đình Quân nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, môi mỏng phát ra giọng khàn khàn, lại hết sức tỉnh táo: "Cố Hướng Tinh, anh là ai?"
Cố Hướng Tinh nhìn anh, chợt cười, giọng nói mềm mại, nụ cười với men say tươi như hoa, tiến thẳng vào trong lòng của anh.
"Đình Quân. . . Vệ Đình Quân."
Bỗng dưng tròng mắt đen run lên, Vệ Đình Quân không chút do dự nào nữa, nghiêng thân, ôm cô, giống như là muốn hòa tan tất cả của cô vào trong thân thể của mình.
Một đêm này, hết sức triền miên.
Anh dẫn theo cô, từ ghế sa lon phòng khách đến trên giường phòng ngủ, từ trên giường phòng ngủ lại đến bồn tắm trong phòng tắm.
Quần áo rơi vãi tùy tiện dưới đất, vui vẻ trước nay chưa từng có bao lấy anh thật chặt, thậm chí quên truy xét tại sao cô lại thay đổi như vậy, cuối cùng, Cố Hướng Tinh khóc ở trong ngực anh.
Ôm anh, khóc hết sức mình.
Cô nói: "Vệ Đình Quân, em thích anh."
Tất cả động tác của Vệ Đình Quân cứng đờ bởi vì một tiếng tỏ tình đột nhiên xuất hiện này của cô, nhìn người phụ nữ bé nhỏ khóc thút thít trong lòng, Vệ Đình Quân chỉ cảm thấy trái tim sắc nhọn cũng mềm mại vì những lời này của cô.
Bất kể sáu chữ đó là thật hay giả, bất kể là em say hay là tỉnh, nói ra khỏi miệng, thì phải chịu trách nhiệm.
Ôm người thật chặt vào trong lòng, động tác phía dưới càng điên cuồng.
Cố Hướng Tinh. . .đời này, em đã định chỉ có thể là của anh.