Edit: V.O
Vệ Đình Quân liếc nhìn anh ta, mặc dù không muốn hùa theo lời của anh ta, nhưng. . .anh ta nói quả thật không sai.
Lấy tôn nghiêm và tâm tính của Cố Hướng Tinh, nếu thứ này bị tung ra, nhất định cô sẽ rất tổn thương.
"Mua video lại, đồng thời chào hỏi với các nhà truyền thông, tôi không cho phép bất kỳ tin tức có liên quan được lộ ra ngoài." Trong lúc Vệ Đình Quân nói chuyện, lại tiện tay xóa video phía trên.
Đàm Minh thấy hành động của anh, đầu tiên là híp híp mắt, sau đó bỗng dưng bật người dậy, chỉ vào Vệ Đình Quân tấm tắc nói: "Cậu nói là vì trả thù cô ấy mới về nước, đánh chết tôi cũng không tin, nếu cậu thật muốn báo thù cô ấy, chỉ cần để mặc cho tin tức ban bố là được, làm gì còn phí sức đi bảo vệ cô ấy chứ."
Đàm Minh vừa nói, ánh mắt càng vui vẻ hơn: "Lão Thiết, cậu thừa nhận đi, cậu cũng hoàn toàn không hận người ta."
Vệ Đình Quân chỉ lạnh lùng nhìn, lúc nghe thấy lời của Đàm Minh, vươn tay, đập ipad lên ngực người nọ, sau đó đứng dậy, cũng không quay đầu lại, nói: "Sau khi làm xong chuyện, sáng sớm ngày mai đến phòng làm việc của tôi tìm tôi."
Khóe miệng Đàm Minh co rút, rống to với bóng lưng Vệ Đình Quân: "Ông đây cũng không phải là cấp dưới của cậu! Thật sự là sai người không tốn sức!"
Nói xong, bóng người Vệ Đình Quân đã sớm biến mất ở sau cửa phòng làm việc.
Đàm Minh âm thầm lắc đầu: "Quen bạn quá sơ suất."
. . .
Rời đi cao ốc chỗ Đàm Minh, Vệ Đình Quân lại gọi điện thoại cho Ngải Mễ, kêu cô tập trung vào công việc sau đó.
Xử lý xong tất cả mọi chuyện, Vệ Đình Quân mới trở lại biệt thự một lần nữa.
Sau khi vào cửa, Vệ Đình Quân đã ngửi thấy mùi rượu.
Lộc cộc lộc cộc, một vỏ chai rượu lăn từ vị trí phòng khách đến bên chân của anh.
Vệ Đình Quân tiện tay nhặt chai rỗng trên đất lên, đó là Laffey anh cất giữ.
Nhìn vào hướng phòng khách, dieendaanleequuydoon – V.O, anh thấy được người phụ nữ ôm ly rượu ngồi ở trên sàn nhà.
Men say xông lên, hiển nhiên đã say.
Vệ Đình Quân vô thức nhíu mày. Lúc anh đang xử lý chuyện lúc ấy, cô lại một mình uống cạn một bình rượu?
Tròng mắt đen chăm chú, Vệ Đình Quân đi tới hướng cô, đang muốn vươn tay kéo cô lên, Cố Hướng Tinh lại ngẩng đầu lên, nhìn anh, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng, đáy mắt càng thêm men say mông lung,
"Anh đã về rồi?"
Tay hơi ngừng lại, Vệ Đình Quân nhìn cô, chỉ nói: "Tại sao uống rượu?"
"Tôi. . . à, tôi không ngủ được, cho nên uống chút." Cố Hướng Tinh nói xong, dùng tay ra dấu: "Vốn chỉ uống một chút, nhưng rượu này của anh. . .ưm, uống rất ngon."
Nhìn Cố Hướng Tinh mơ hồ trước mặt, Vệ Đình Quân dứt khoát ngồi xổm người xuống,
"Tại sao không ngủ được? Bởi vì Bạch Hạo?"
Nghe được lời này của Vệ Đình Quân, lông mày Cố Hướng Tinh hơi nhíu, nhìn Vệ Đình Quân, giống như là có chút không thích: "Tại sao anh, tại sao luôn nhắc đến Bạch Hạo. . ."
Vệ Đình Quân vươn tay, lòng ngón tay nhẹ nhàng sờ gò má cô, cảm nhận được nhiệt độ truyền tới lòng ngón tay, không kiềm được nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ em uống rượu, không phải là vì Bạch Hạo sao? Phủi sạch quan hệ với cậu ta, lại khiến cho em khó chịu như vậy?"
Cố Hướng Tinh nghe thấy lời của anh, bỗng dưng vẻ mặt có chút uất ức: "Dĩ nhiên là tôi. . .dĩ nhiên khó chịu, Bạch Hạo. . . là nghệ sĩ đầu tiên tôi dẫn dắt, anh ấy còn là, bạn tốt của tôi, hiện tại bạn tốt của tôi không còn, cũng là bởi vì anh. . ."
Cố Hướng Tinh vừa nói, vừa giơ nắm đấm, mềm nhũn đấm ở trước ngực Vệ Đình Quân, lầm bầm trong miệng: "Cũng bởi vì anh. . .tại sao anh không chịu bỏ qua cho tôi. . ."
Vệ Đình Quân nghe vài lời cuối cùng của cô, tròng mắt hơi sâu, ngón tay vuốt chỗ gò má cô lại nắm cằm của cô, giọng nói lạnh lùng rõ ràng không buông tha: "Bởi vì em là của tôi."
Anh nói: "Cố Hướng Tinh, em vĩnh viễn cũng đừng mong chạy trốn khỏi tôi."
Cố Hướng Tinh ngạc nhiên nhìn nhìn anh, vẻ mặt cái hiểu cái không, thật lâu, chợt cầm tay của anh, giống như nỉ non: "Vậy. . .anh muốn tôi không?"