Edit: V.O
Ngay cả cơ hội mở miệng giải thích Cố Hướng Tinh cũng không có, trơ mắt nhìn Vệ Đình Quân đưa thẻ qua, còn có chút không phản ứng kịp đối với chuyện đột nhiên Vệ Đình Quân chọn một bộ tách vợ chồng.
Một mình anh, uống tách vợ chồng làm gì?
Đang suy nghĩ, bỗng dưng trong đầu thoáng xẹt qua một suy nghĩ.
Cố Hướng Tinh nhìn Vệ Đình Quân, có chút muốn nói lại thôi.
"Có lời gì, cứ nói." Vệ Đình Quân mở miệng, tròng mắt đen chăm chú nhìn cô, không khỏi có chút vui vẻ.
Cố Hướng Tinh suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói: "Tôi chỉ muốn nói, nếu như là chuẩn bị cái tách cho Nhược Tuyết, có thể cô ta sẽ thích bộ sứ xanh bên cạnh này hơn."
Đây là lý do duy nhất cô vừa nghĩ ra, điều có thể khiến anh tự mình đến chọn tách trà.
Mặc dù Vệ Đình Quân bỏ cái tách Cố Nhược Tuyết đã từng chạm vào, nhưng, điều này có thể thể hiện cái gì chứ? Không phải anh còn đồng ý ăn cơm chung với đối phương rồi sao?
Cố Hướng Tinh suy nghĩ đương nhiên, nhưng không thấy mặt Vệ Đình Quân nháy mắt trầm xuống bởi vì lời của cô.
"Cô cho rằng, cái tách khác là chuẩn bị cho cô ta?" Giọng nói hơi âm u, khiến Cố Hướng Tinh không khỏi có chút căng thẳng: "Chẳng lẽ, anh tính một mình dùng hai cái ly sao?"
Một câu nói, khiến cho sắc mặt Vệ Đình Quân càng thêm âm trầm.
"Tôi dùng hai cái ly, cô có ý kiến?" Vệ Đình Quân lạnh giọng hỏi ngược lại: "Hay là cô cho là, cái tách kia là chuẩn bị cho cô?"
Cố Hướng Tinh sửng sốt, vừa muốn lắc đầu, đã nghe thấy anh không khỏi châm chọc bổ sung: "Nhận rõ vị trí của mình, đừng suy đoán vô vị ở trước mặt tôi."
Ngực nghẹn lại, Cố Hướng Tinh cố gắng giữ bình tĩnh, thật lâu, mới thấp giọng nói: "Tôi biết, tôi đi qua lấy cái tách."
Dứt lời, xoay người đi thẳng tới vị trí quầy, Vệ Đình Quân nhìn bóng lưng của cô, chỉ cảm thấy l*иg ngực cực kỳ nóng nảy.
Trở lại phòng làm việc, dieendaanleequuydoon – V.O, Cố Hướng Tinh đang chuẩn bị đi cất cái tách vào phòng trà nước, đã nghe thấy Vệ Đình Quân lạnh lùng nói: "Cất bộ tách đi, đừng để tôi nhìn thấy nó."
Vừa nói, vừa sải bước đi vào cửa phòng làm việc.
Cố Hướng Tinh cảm thấy, suy nghĩ của Vệ Đình Quân thật là càng ngày càng khó đoán.
Rõ ràng là cái tách do chính bản thân anh chọn, lại không thích?
Cất đồ xong, lại rót một ly cà phê cho anh, vừa vào cửa, đã nghe Vệ Đình Quân căn dặn: "Lam Sơn Cư, bảy giờ tối, đặt xong, gọi điện thoại cho em gái cô."
Cố Hướng Tinh dừng một chút, gật đầu: "Được."
Để cà phê xuống định đi ra, lại nghe anh nói: "Buổi chiều trở về chọn một bộ quần áo, buổi tối cô đi cùng với tôi."
Bỗng dưng chân dừng lại, Cố Hướng Tinh có chút bất ngờ: "Anh ăn cơm với Nhược Tuyết, tôi đi cũng không thích hợp."
Nghe vậy, Vệ Đình Quân chỉ ngước mắt, giọng nói lộ vẻ lạnh lùng: "Tôi cho là bữa cơm này là bữa cơm xin lỗi tôi, là người khởi xướng, cô không đi, mới là không thích hợp nhất."
Cố Hướng Tinh bị anh làm cho nghẹn họng, không nhịn được nói: "Anh biết rõ đây chỉ là cái cớ cô ta sử dụng chỉ vì muốn ăn cơm với anh."
Huống chi, cô bán mình cho anh, còn muốn làm gì cô nữa?
"Có phải lấy cớ hay không, cô nói không tính." Vệ Đình Quân nhìn chằm chằm cô, tròng mắt đen giống như cái khóa: "Hay là nói, cô sợ ăn cơm cùng với cô ta?"
"Tôi sợ ăn cơm cùng các anh." Cố Hướng Tinh nói không chút nghĩ ngợi.
Rõ ràng Cố Nhược Tuyết tới vì Vệ Đình Quân, cô cũng không hăng hái sung quân đi làm kỳ đà cản mũi hai người này.
Nói không chừng, Cố Nhược Tuyết còn có thể cho là cô cố ý xuất hiện quấy rối.
"Cố Hướng Tinh, không nghĩ tới cô còn nhát gan hơn tôi nghĩ." Vệ Đình Quân đứng ở trước cửa sổ, hai tay vòng ngực, đáy mắt có khinh bỉ rõ ràng.
Cố Hướng Tinh tức giận, giơ tay lên, nói: "Vệ tổng, anh quá khinh thường tính độc chiếm của phụ nữ."
Nghe vậy, tròng mắt Vệ Đình Quân hơi sâu, đi tới, cho đến khi tới gần trước mặt cô, mở miệng, hỏi: "Vậy, còn cô?"