Edit: V.O
Người tới, chính là Cố Nhược Tuyết .
Lúc thấy Cố Hướng Tinh, phản ứng đầu tiên của Cố Nhược Tuyết là ngạc nhiên, một giây kế tiếp, bỗng dưng lại thoáng xẹt qua vẻ hoảng hốt, khóe mắt vô thức liếc về phía Vệ Đình Quân, hiển nhiên là đang lo lắng Cố Hướng Tinh nói lỡ miệng với Vệ Đình Quân.
Đương nhiên Cố Hướng Tinh biết vẻ hốt hoảng ở trong mắt cô ta là có ý gì, cho tới bây giờ chỉ có người làm sai mới lộ ra dáng vẻ chột dạ, đúng như Cố Nhược Tuyết trước mắt.
"Tôi là trợ lý tư nhân ở Tinh Ảnh Thị của Vệ tổng." Giọng nói không phập phồng bao nhiêu, Cố Hướng Tinh bưng trà đến khay trà trước sô pha.
Vệ Đình Quân liếc nhìn tách trà trước mặt, thấy lá trà trong nước thẳng, nhớ tới lời chưa nói xong vừa rồi của cô, tâm tình hơi tốt lên.
Cố Nhược Tuyết nhìn động tác của Cố Hướng Tinh, có chút căng thẳng: “Mấy ngày nay chị đều ở chỗ Vệ tổng?"
Cố Hướng Tinh nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn cô ta: "Nếu không thì cô cho rằng, tôi ở đâu?"
Cố Nhược Tuyết có chút nghẹn lời, cô ta không quan tâm mấy ngày nay Cố Hướng Tinh ở đâu, điều cô ta quan tâm là Cố Hướng Tinh có nói lời dư thừa với Vệ Đình Quân hay không.
Cố Hướng Tinh không để ý cô ta nữa, nói với Vệ Đình Quân: "Xin chờ một chút, tôi đi rót thêm tách trà."
Mắt thấy Cố Hướng Tinh rời đi, Cố Nhược Tuyết cắn răng, lúc này mới điều chỉnh vẻ mặt một chút, cười đi tới sofa ngồi xuống: "Vệ tổng, để cho anh chê cười rồi, bởi gì mấy ngày qua chị không về nhà cũng không liên lạc với người trong nhà, cho nên tôi có chút bận tâm chị ấy. Anh cũng biết, một cô gái cứ ở bên ngoài không trở về nhà, không tốt lắm."
Vệ Đình Quân nhíu mày, dieendaanleequuydoon – V.O, không thèm bình luận, mắt thấy Vệ Đình Quân không đón tiếp, lúc này Cố Nhược Tuyết mới thử mở miệng dò xét.
"Vệ tổng, sao chị tôi lại đột nhiên thành trợ lý tư nhân của anh? Chị ấy. . .không nói gì kỳ lạ với anh đúng không?"
Vệ Đình Quân liếc nhìn cô ta, hỏi ngược lại: "Cô ấy nên nói với tôi cái gì?"
"Không có gì, tôi lo chị lại nhắc tới chuyện mười năm trước kia, đυ.ng chạm anh."
Tròng mắt đen của Vệ Đình Quân hơi đạm, chỉ nói: "Chuyện mười năm trước, tôi và cô ấy đã thanh toán xong, cô ấy trở thành trợ lý tư nhân của tôi, chỉ bởi vì cô ấy đã từ chức chỗ Bạch Hạo."
Mặc dù Cố Nhược Tuyết không hiểu chuyện Cố Hướng Tinh không làm người đại diện của Bạch Hạo và trở thành trợ lý tư nhân của Vệ Đình Quân có quan hệ gì, nhưng có thể khẳng định là, Cố Hướng Tinh không nói lung tung .
Hừ, có cho tiền chị ta cũng không dám thật sự nói với Vệ Đình Quân cái gì.
Nghĩ tới đây, nhất thời Cố Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhỏm, nói: "Con người Vệ tổng thật tốt, chị làm chuyện như vậy, anh vẫn tha thứ cho chị ấy, còn cho chị ấy công việc."
Thấy Vệ Đình Quân không mở miệng, Cố Nhược Tuyết lại dịu dàng nói: "Thật ra thì. . .tôi cũng không biết tại sao năm đó chị lại làm ra chuyện như vậy, lúc mới biết, tôi cũng rất khϊếp sợ, nói đến cùng, vẫn là nhà họ Cố chúng tôi có lỗi với Vệ tổng."
Vệ Đình Quân còn chưa mở miệng, Cố Hướng Tinh đã bưng một tách trà mới đi vào, Cố Nhược Tuyết mới vừa nói xấu cô xong, liếc thấy Cố Hướng Tinh, trong lòng vẫn có chút chột dạ, không nhịn được vươn tay, cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm, thưởng thức mùi trà, lúc này mới bình tĩnh không ít.
Nhưng không thấy, trong nháy mắt Cố Nhược Tuyết bưng trà, đôi tròng mắt đen của Vệ Đình Quân trầm trầm, mặt lộ ra sương lạnh.
Cố Hướng Tinh mở miệng, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Cố Nhược Tuyết lại hoàn toàn không phát hiện sự thay đổi của hai người, chỉ lo uống trà, cuối cùng vẫn không quên cảm thán một câu: "Quả nhiên trà ở chỗ Vệ tổng rất thơm."
Khóe miệng Vệ Đình Quân cong lên thành một nụ cười lạnh.
Cố Hướng Tinh trực tiếp chuyển nguyên lời mới vừa rồi Vệ Đình Quân chê cô cho Cố Nhược Tuyết: "Đây là Long Tĩnh Sư phẩm, một cân một vạn."
Cố Nhược Tuyết nghe nói như thế, mắt sáng rực lên, lại bưng tách trà thưởng thức hai lần, không nhìn thấy sắc mặt Vệ Đình Quân bên cạnh càng trầm hơn.