Edit: V.O
Vệ Đình Quân ngồi ở trong thư phòng nghe Ngải Mễ báo cáo, đột nhiên cửa thư phòng bị mở ra, Cố Hướng Tinh vội vàng đi vào, khuôn mặt tinh xảo có chút tái nhợt, còn có chút tức giận.
"Là anh từ công việc người đại diện của tôi à?"
Ngải Mễ có chút ngạc nhiên, ở bên cạnh Vệ Đình Quân lâu như vậy, trước giờ vẫn chưa thấy có người dám nói chuyện với Vệ tổng bằng giọng điệu tra hỏi như vậy.
Vệ Đình Quân ra hiệu Ngải Mễ rời đi, lúc này mới đứng dậy khỏi ghế sofa.
"Là tôi."
"Vì sao anh phải làm như vậy?" Tay cầm điện thoại của Cố Hướng Tinh hơi hơi dùng sức, chẳng lẽ "trừng phạt" tối hôm qua cô nhận còn chưa đủ sao?
Vệ Đình Quân nhìn cô, đôi mắt đen lãnh trầm: "Không phải là cô hi vọng tôi tha cho Bạch Hạo sao? Bỏ công việc làm người đại diện cho Bạch Hạo, chính là điều kiện tôi tha cho cậu ta."
Đôi mắt Cố Hướng Tinh khẽ run, nếu đây thật là điều kiện anh buông tha cho Bạch Hạo, cô có thể nhận, nhưng...
"Anh có thể đảm bảo anh nói được thì làm được không?"
Đôi mắt đen của Vệ Đình Quân trầm xuống, chân dài đi nhanh tiến lên, bỗng dưng nắm cổ tay cô, đáy mắt lộ ra lạnh lẽo hàn khí: "Ở trong mắt cô, tôi chính là một người nói không giữ lời?"
Cố Hướng Tinh nhìn thẳng vào mắt của anh, cố gắng giữ tỉnh táo: "Anh là vậy sao?"
Vệ Đình Quân nhìn ánh mắt quật cường của cô, trong lòng càng thêm phiền chán, bỗng dưng bỏ tay cô ra, giọng lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, tôi sẽ bỏ qua cho Bạch Hạo, chuyện này cùng với việc từ công việc đó thay cô cũng không xung đột."
Cố Hướng Tinh nhíu mày: "Đây hoàn toàn là hai việc khác nhau!"
"Đối với tôi mà nói là một chuyện." Mày kiếm Vệ Đình Quân thâm thúy nhếch lên, không nhanh không chậm nói: "Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, không cần thiết phải đi làm. Lấy lòng tôi, chính là công việc quan trọng nhất của cô."
Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy hai bên huyệt thái dương nhảy thình thịch, thì ra ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, anh đã có ý muốn bao nuôi cô.
Nhưng, đây chẳng phải là chuyện cô muốn.
"Tôi có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, nhưng...tôi không cần anh bao nuôi."
Cố Hướng Tinh nhìn Vệ Đình Quân, trong ánh mắt có thông suốt cố chấp, giọng của cô rất nhẹ, nhưng cũng lộ ra kiên trì: "Tôi có thể không về làm công việc bên cạnh Bạch Hạo nữa, nhưng, tôi vẫn sẽ tìm một công việc khác."
Chóp mày Vệ Đình Quân càng sâu, dieendaanleequuydoon – V.O, giọng điệu càng lạnh: "Cô cần tiền, có thể nói với tôi."
"Tôi cần công việc." Cố Hướng Tinh cắn chặt răng: "Ta cần giữ lại năng lực làm việc của bản thân, vì..."
"Vì để tương lai tôi thả cô rời đi, cô vẫn có thể tự lực cánh sinh dựa vào năng lực của chính mình, phải không?"
Giọng lạnh bạc của Vệ Đình Quân nối tiếp lời của cô, khiến Cố Hướng Tinh hơi hơi ngạc nhiên.
Vì sao anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu ý đồ của cô?
Nhìn biểu cảm cam chịu của Cố Hướng Tinh, khóe miệng Vệ Đình Quân cong lên, cười lạnh, đi tới một bước, uy thế nặng nề: "Cố Hướng Tinh, vừa trở thành tình nhân của tôi đã lên kế hoạch rời khỏi tôi, cô vội vậy à?"
"Tôi..."
Cố Hướng Tinh vừa muốn mở miệng giải thích, cằm đã bị nắm, đôi mắt đen chạm vào trong mắt cô, âm trầm mà thâm lãnh: "Suy nghĩ của cô không sai, đối với cô, một ngày nào đó tôi sẽ chán ngấy. Ngày đó, tôi sẽ không có nổi hứng thú gì với thân thể của cô nữa, thì cô không cần phải ở lại chỗ này, nhưng..."
Vệ Đình Quân tiến sát vào tai của cô, gằn từng tiếng bổ sung: "Cũng không phải bây giờ."
Thân thể Cố Hướng Tinh khẽ run, ngực đau nặng nề, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm khó coi.
Ánh mắt Vệ Đình Quân lạnh lùng, trực tiếp xoay người đi đến hướng bàn làm việc: "Về đi.”
Cố Hướng Tinh nhìn thái độ không đáng thương lượng này của Vệ Đình Quân, cắn chặt răng, vẫn xoay người, nhấc chân, đang định rời đi, trước mắt bỗng dưng tối đen, ngay sau đó, cả thân thể càng không chịu khống chế ngã tới phía trước...