Chương 20: Nhận sai

Edit: V.O

Cúp điện thoại, Vệ Đình Quân nhìn Cố Hướng Tinh trên giường, sắc mặt càng âm trầm.

Anh biết hôm nay bản thân đã phát hỏa quá mức.

Mà trước đó, đầu tiên là cô bị tông bị thương mắt cá chân, sau đó...lại mắc mưa...

Cảm giác phiền chán chứa đầy khoang ngực, Vệ Đình Quân lại không nhịn được mắng thầm...

Chết tiệt!

Sao anh có thể bỏ lại một mình cô ở trong phòng?

Mười lăm phút sau, một bác sĩ nam khoảng chừng ba mươi tuổi vội vội vàng vàng cầm theo hộp thuốc đi tới biệt thự, sau khi đo nhiệt độ cơ thể cho Cố Hương Tinh xong, sắc mặt lại trầm xuống.

"Đã sốt như vậy sao không đưa cô ấy tới bệnh viện! Chậm một chút nữa sẽ sốt đến viêm phổi có biết không! Anh làm chồng thế nào vậy!"

Lúc người nọ nói lời này, Đàm Minh vừa vặn đi tới, nghe nói như thế, nhất thời sắc mặt thay đổi, wow, đây là bác sĩ đần độn nào vậy?

Mắng chửi người cũng không chọn đối tượng, ngoại trừ lão gia tử, ai còn dám nói như vậy trước mặt Vệ Đình Quân?

Ngay cả anh ta, cũng sẽ không lỗ mãng lúc tâm tình người này không tốt.

Vì tránh để tạo ra chuyện đổ máu không cần thiết, Đàm Minh bước tới trước: "Tôi cảm thấy không phải là..."

"Là tôi không tốt."

Bốn chữ, khiến Đàm Minh "nhìn xem bệnh nhân" ở phía sau nháy mắt lòng vỡ nát, mắt anh ta choáng váng nhìn Vệ Đình Quân trước mặt, không xác định có phải vị trước mắt này là tối khuya không ngủ nên xuất hiện tình trạng tinh thần tɧác ɭoạи, hay là bị vị trên giường kia truyền sốt.

Phải biết rằng, anh ta và anh quen biết mười năm, lại chưa từng thấy anh nhận sai với bất kỳ ai!

Hôm nay chuẩn bị đổ hồng vũ (mưa đỏ) sao?

So với nội tâm chấn động của Đàm Minh, Vệ Đình Quân lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Cố Hướng Tinh trên giường, dieendaanleequuydoon – V.O, anh nhìn bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho cô xong, sau đó lại kéo tay cô qua chuẩn bị truyền dịch, bỗng nhiên mày nhăn lại thâm sâu.

"Anh không dẫn y tá đến sao?"

Giọng điệu đúng lý hợp tình, lộ ra lạnh lẽo rõ ràng, thiếu chút nữa khiến tay tiêm kim của đối phương run lẩy bẩy, sau đó tức giận đáp: "Vị tiên sinh này, bây giờ là 4 giờ rưỡi sáng."

Đàm Minh gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có thể tìm được một bác sĩ gia đình ở trong vòng 15 phút đã không tệ rồi, còn muốn y tá?

Y tá rời giường ăn mặc cũng không chỉ 15 phút có được không?

Đối với lời giải thích của bác sĩ này, hiển nhiên Vệ Đình Quân vẫn không đặc biệt vừa lòng, đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm bác sĩ nắm tay Cố Hướng Tinh không buông, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Lần sau đến nhớ dẫn y tá theo."

Bác sĩ: "..."

Lúc truyền dịch xong đã là sáng sớm, lăn lộn nửa đêm, cuối cùng hơi thở vốn nóng rực của Cố Hướng Tinh cũng khôi phục vững vàng, nhiệt độ thân thể cũng hạ xuống, sắc mặt âm trầm cả đêm của Vệ Đình Quân cũng thoáng hòa dịu vài phần.

Quay đầu, nói với một người nào đó toàn bộ quá trình chỉ xem náo nhiệt: "Cậu có thể cút."

Đàm Minh nghe vậy, giận quá hóa cười: "Vệ tổng, bản lĩnh qua cầu rút ván này của cậu thật sự là càng ngày càng tốt rồi."

Đôi mắt đen liếc qua, ôn hoà nói: "Tôi còn có thể tốt hơn, cậu muốn thử không?"

"..."

Đuổi Đàm Minh đi, Vệ Đình Quân đứng ở bên giường nhìn Cố Hướng Tinh đã ngủ say.

Nhìn dáng vẻ cô không có sức phản kháng, không thể không giãy dụa cầu sinh ở trước mặt anh, không phải là điều bản thân anh hy vọng à?

Ngón tay dài xoa nhẹ gò má có vẻ hơi tái nhợt của cô, đôi mắt đen như nước sơn sâu lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng.

Cố Hướng Tinh, cô vốn định lần lượt giả vờ yếu ớt ở trước mặt tôi, để đổi lấy sự thương hại của tôi sao?

...

Nếu là vậy, nhất định cô sẽ hối hận.