Chương 16: Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi

Edit: V.O

Lúc Cố Hướng Tinh bị túm xuống xe, chân vẫn có chút không đứng vững, không đợi cô đứng vững một lần nữa, bỗng nhiên thân thể bay lên không.

"A..."

Vô thức ôm lấy gáy Vệ Đình Quân, Cố Hướng Tinh có chút bất ngờ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt gần trong gang tấc.

Vệ Đình Quân vẫn không nói một lời, một đường ôm người đến phòng tắm tầng hai, sau đó mở van xả nước trong bồn tắm lớn ra.

Cố Hướng Tinh ngồi ở trên ghế dựa bằng đá cẩm thạch trong phòng tắm, nhìn bóng lưng Vệ Đình Quân bận rộn, mắt khóc đỏ hồng không nhịn được chua sót, thấy Vệ Đình Quân chợt xoay người, đôi mắt đen lạnh như đêm, có chút trào phúng, cho đến khi chạm vào mắt thỏ của cô.

"Cố Hướng Tinh, biến chính mình thành bộ dạng này, cô muốn giành lấy sự đồng cảm của ai đây?"

Cố Hướng Tinh trước mặt, cả người ướt đẫm, gương mặt bị nước mưa xối trắng bệch, tóc dài ướt sũng dính lên mặt, trên cổ, đôi mắt lại vừa đỏ vừa sưng.

Dáng vẻ này, chật vật chết tiệt, lại đáng thương chết tiệt!

Đáng thương, thậm chí khiến anh có chút không đành lòng.

"Chuyện hôm nay...chỉ là ngoài ý muốn." Cố Hướng Tinh mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, cô cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Tôi không có ý muốn giành được sự đồng cảm."

Sự buồn bực ở đáy lòng Vệ Đình Quân chưa tiêu, nhìn cô, nhất thời khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Cô cũng từng nói cô chưa từng làm chuyện phản bội tôi, kết quả thì sao?"

Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy lòng lại bị hung hăng đâm vào, tay hơi hơi run rẩy.

Cô muốn nói với anh chân tướng, nhưng...nói thì có thể làm gì?

Nói đến cùng, cô không chỉ thiếu Cố Lực Phàm, cũng thiếu cả anh.

Nghĩ đến đây, Cố Hướng Tinh giãy dụa đứng dậy, chỉ nói: "Tôi biết anh hận tôi, anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa."

Cố Hướng Tinh nói xong lại đi khập khiễng ra ngoài, ánh mắt Vệ Đình Quân lại thoáng qua tức giận, vươn tay, bỗng dưng kéo người lại, lạnh giọng quát: "Làm ra hành vi không biết xấu hổ như vậy, cô còn trông mong có thể đi cho xong việc sao?"

"Là anh nói chúng ta đã thanh toán xong rồi !" Cố Hướng Tinh không nhịn được mở miệng, giọng nói nghẹn ngào.

"Tôi đổi ý rồi." Tay Vệ Đình Quân nắm lên vai cô hơi hơi dùng sức, anh nhìn toàn thân cô, giọng nói lãnh liệt: "Cô không tổn thương gì, mà tôi...ngồi tù ba tháng một mình."

Cả người Cố Hướng Tinh run lên bần bật, lòng quặn đau vì lời nói của Vệ Đình Quân.

Đó là cảm giác đau lòng.

Đúng vậy, anh từng chịu khổ, dieendaanleequuydoon – V.O, sao lại có thể dễ dàng xóa bỏ được chứ.

"Vậy...anh muốn tôi làm gì?"

Nếu như có thể bù đắp lại tâm hồn tổn thương của anh, cô tình nguyện làm một chuyện cho anh.

Đôi mắt Vệ Đình Quân hơi lạnh lẽo, anh nới tay, ngược lại nhấc cái cằm hơi lạnh của cô, mở miệng, giọng nói lạnh bạc mà thanh lãnh:

"Tôi đã nói rồi, làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi...cho đến khi tôi ngán mới thôi."

Mắt đẹp hơi run lên, Cố Hướng Tinh vươn tay, vô thức nắm lấy ống tay áo ướt đẫm của anh, hơi hơi run rẩy, tựa như nắm lấy một cọng rơm cuối cùng.

"... được."

Đôi mắt đen như ưng khẽ run lên theo một chữ nhẹ nhàng của cô, một giây sau, mặt Vệ Đình Quân thoáng hiện lên rét lạnh âm trầm, cúi đầu, nháy mắt cắn lên môi của cô.

Nụ hôn của anh cuồng nhiệt mà bá đạo, gần như khiến cô không chống đỡ được.

Cố Hướng Tinh nắm lấy vạt áo anh, miễn cưỡng chống đỡ thân thể chật vật, càng không có sức phản kích dưới thế công của Vệ Đình Quân, trong lúc hỗn độn, cô cảm thấy bàn tay to của anh lần đến trước ngực cô.

Còn chưa chờ cô phản ứng, đã nghe "soạt" một tiếng, quần áo ướt đẫm bị xé thành hai nửa ở trong tay người đàn ông.