Sau khi Trần tiên sinh đỗ xe xong, giúp Lục Nam Khuê ngồi ở ghế phụ tháo dây an toàn: “Đến rồi, xuống thôi.”
Lục Nam Khuê rũ mắt, không động đậy ngồi ở ghế phụ.
Trần tiên sinh hơi khó hiểu hỏi cô: “Em sao vậy?”
Lục Nam Khuê lắc lắc đầu, có điều vẫn không định mở miệng.
Trần tiên sinh nắm tay cô, muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng chọn im lặng cùng với Lục Nam Khuê.”
Không biết qua bao lâu, Lục Nam Khuê mới chậm rãi mở miệng: “Đi thôi, chúng ta đi khám bác sĩ.”
Lục Nam Khuê không đi làm thủ tục kiểm tra theo quy trình bình thường, mà trực tiếp cùng Trần tiên sinh đi gặp bác sĩ đã đăng ký khám lúc trước.
Vị bác sĩ kia còn nhớ Lục Nam Khuê, thấy cô đến rồi, bèn nói: “Cô mau đi làm thủ tục nhập viện đi, chỉ uống thuốc là không được.”
Trần tiên sinh từ khi bước vào bệnh viện liền có một loại lo lắng bao phủ trong lòng, bây giờ nghe bác sĩ nói như vậy, ruột gan đột nhiên co rút đau đớn.
“Sao vậy, chồng cô còn chưa biết?” Bác sĩ hỏi.
Lục Nam Khuê nói: “Em bị ung thư dạ dày rồi.”
“Ung thư dạ dày?” Âm thanh run rẩy phát ra từ cổ họng của Trần tiên sinh, khô khốc như dao rọc trên giấy, anh luống cuống không biết làm sao, một chốc sờ đầu Lục Nam Khuê, một chốc lại vỗ bờ vai cô.
Cuối cùng anh ôm lấy Lục Nam Khuê, nói: “Không sao, chúng ta chữa, bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định có thể…”
“Là giai đoạn cuối.” Lục Nam Khuê vừa hít sâu vừa liều mạng nén nước mắt, nhưng dù nỗ lực thế nào cô vẫn không khống chế được nước mắt, cô muốn sống.
Được sống thật tốt biết bao, có thể cùng Trần tiên sinh cùng nhau già đi, có thể cùng con trai trưởng thành, nhìn nó học hành thành tài, gia đình hạnh phúc, còn cả bố mẹ cô, cũng không cần trải qua đau đớn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Nam Khuê, bà xã, em, em đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu.” Trần tiên sinh nắm chặt đôi tay đang không ngừng run rẩy của Lục Nam Khuê, nói năng lộn xộn an ủi cô, “Chúng ta, chúng ta kiểm tra lại lần nữa, có thể là bác sĩ nhầm lẫn, nhầm lẫn…”
Lục Nam Khuê làm thủ tục nhập viện rất nhanh, cô không muốn để con trai biết việc mình bị bệnh, cho nên Trần tiên sinh chỉ có thể nói Lục Nam Khuê bị cảm, đợi hết cảm sẽ lập tức về nhà.
Em bé rất hiểu chuyện, biết mẹ bị ốm, cũng không khóc nháo đòi đi chơi công viên, buổi sáng nào cũng tự mình dậy sớm mặc quần áo chải đầu, buổi tối đi ngủ cũng không cần ai dỗ, chỉ hỏi nhiều nhất là câu: “Ba ơi, bao giờ mẹ về ạ?”
“Mẹ vẫn đang chữa bệnh con ạ, đợi mẹ đỡ bệnh sẽ về ngay thôi.” Trần tiên sinh nói.
“Vậy đợi bệnh mẹ khỏi rồi chúng ta cùng nhau đi Disney Land được không ạ?” Bạn nhỏ Trần Bạch Lục chớp chớp đôi mắt to.
Nhưng tiếng “được” của Trần tiên sinh, cậu bé đợi mãi cũng không đợi được.
Đến cuối tuần, Trần tiên sinh dẫn con trai đi thăm Lục Nam Khuê, Lục Nam Khuê lúc này sớm đã gầy yếu vô cùng, y tá bên cạnh bưng cái chậu, trên tay Lục Nam Khuê treo bình truyền, nằm nhoài bên mép giường nôn từng ngụm máu.
Lục Nam Khuê vừa nôn vừa nói: “Đừng, đừng để con nhìn thấy.”
Trần tiên sinh che mắt con trai nói với nó: “Cục cưng, bây giờ ba yêu cầu con nhắm mắt con có làm được không?”
Trên mặt em bé lăn một giọt nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Vâng, con sẽ nghe lời.”
Trần tiên sinh buông tay con trai, đi tới bên giường bệnh nắm tay Lục Nam Khuê, viền mắt đỏ ửng nhìn cô.
Tiếng nôn dừng lại, em bé cũng không nhịn được nữa, “oa” một tiếng khóc nấc lên.
Lục Nam Khuê sờ sờ đỉnh đầu bù xù của con trai, nói: “Cục cưng à, không phải bị mẹ dọa sợ rồi chứ, mẹ không sao, chỉ là, chỉ là…”
“Có phải mẹ giống như nhân vật trong phim hoạt hình bị hóc xương cá không?” Em bé vừa lau nước mắt to như hạt đậu vừa bập bẹ nói: “Chú bác sĩ nói không được tham ăn.”
“Đúng rồi, là mẹ tham ăn, cho nên sau này cục cưng ăn cá nhất định phải cẩn thận, không được giống mẹ nhé.”
Lúc Lục Nam Khuê làm kiểm tra, Trần tiên sinh bèn dẫn con trai đi xuống công viên nhỏ dưới lầu của bệnh viện sưởi nắng.
Đi được nửa tiếng, em bé cúi đầu dừng bước.
Một lát sau, cậu bé chậm chạp ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Trần tiên sinh: “Ba ơi, không phải mẹ bị cảm, mẹ sẽ rời xa chúng ta phải không? Tối qua, con nghe thấy ba trốn trong phòng khóc.”
Trần tiên sinh không nói chuyện, kỳ thực anh không giỏi nói dối trẻ con, nhưng con trai đã thông minh từ nhỏ, rất nhiều lúc, Trần tiên sinh coi nó như một chàng trai thực thụ để giáo dục.
“Ba, ba đừng lừa con, mẹ là mẹ con, con có quyền biết chân tướng mọi việc.”
Em bé từ nhỏ đã cùng họ xem kênh luật pháp, lúc đang học nói, còn có thể bi bô hỏi anh: “Ba, chân tướng là gì?”
Lại không ngờ có một ngày câu nói học được trên TV sẽ dùng như này.
Trần tiên sinh ngồi xổm xuống nói với cậu nhóc: “Trần Bạch Lục, nói cho ba, con sẽ luôn dũng cảm chứ?”
“Vâng.” Trần Bạch Lực vừa dùng bàn tay bụ bẫm lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói.
“Được, vậy mới là con trai ngoan của ba mẹ.” Trần tiên sinh ôm bạn nhỏ Trần Bạch Lục vào trong lòng, anh nói: “Con trai, có một ngày con sẽ phát hiện, không phải tất cả sự thật đối với con mà nói đều rất quan trọng.”
Hết chương 3