Chương 4

Tô Niệm hơi nhíu mày, "Cái gì mà thế nào?"

"Thì là...có ấn tượng gì" Những câu chữ mang theo ý bát quái, xuyên qua màn hình dồn dập ập tới.

Ấn tượng? Tô Niệm cẩn thận suy nghĩ, về chất giọng rõ ràng dễ hiểu lúc cậu đọc sách, về đôi mắt đào hoa trong trẻo xinh đẹp, tất cả đồng thời tái hiện lại trong đầu cô.

Đương nhiên, bộ dạng lúc cậu cau mày nhìn cô, lại càng thêm khắc sâu.

Tô Niệm mím môi, cậu ta chẳng liên quan gì tới cô, đương nhiên cô không cần phải để ý làm gì!

"Chị An?" Mạc Xảo Xảo giục.

"Không biết."

Gõ xong hai chữ này, Tô Niệm không buồn để ý tới cô nàng nữa, cô bật giao diện trò chơi lên, rồi tiếp tục chơi tiếp.

Cùng lúc đó, bên nhà họ Phỉ ở cách vách.

Hứa Thần vừa tắm xong, cậu vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa về phòng.

Trong phòng cậu chỉ bật mỗi ngọn đèn bàn, không biết từ lúc nào đã có sẵn một cốc sữa nóng đặt trên bàn sách.

Hứa Thần tiện tay khoác khăn mặt lên cổ, cầm lấy chiếc cốc thủy tinh rồi nhấp một ngụm, đôi mắt vô thức nhìn về phía cửa sổ.

Phòng của cậu đối diện với tầng hai của nhà hàng xóm, bình thường lúc nào cũng kéo rèm kín mít, nhưng hôm nay lại hơi hé mở.

Đúng lúc này, một cô gái tóc ngắn đột nhiên xoay người đứng dậy, xuất hiện trước cửa sổ.

Cậu chăm chú nhìn rồi mới phát hiện, hóa ra là Tô Niệm.

Cô mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, bớt đi vẻ mạnh mẽ, nhiều thêm vài phần ôn hòa mềm mại, hình ảnh lúc này và hình ảnh thiếu nữ bất lương đánh lộn hút thuốc ban chiều đúng là tưởng chừng như hai người khác nhau.

Hứa Thần có chút thẫn thờ, cô gái đối diện vừa uể oải duỗi thắt lưng ngáp một cái, sau đó dịch chiếc ghế tới trước cửa tủ quần áo.

Cô đứng trên ghế, lục tìm trong cái hộp để trên nóc tủ.

Tô Niệm vốn đã cao, bộ váy ngủ rộng thùng thình chỉ dài tới bắp đùi, tư thế giơ tay lên cao này khiến vạt váy theo đó nhích dần lên từng tí một, lộ ra phần da đùi trắng ngần trên đôi chân mảnh khảnh.

Hứa Thần suýt nữa thì sặc sữa.

Có vẻ như Tô Niệm không hề hay biết gì, cô vẫn chuyên tâm tìm đồ.

Hứa Thần thầm mặc niệm, không được nhìn, không được nhìn, kết quả cậu chàng lại nhìn thêm tận mấy lần, nhìn tới nỗi da mặt nóng bừng, phải đi ra kéo rèm lại.

Hai ngày tiếp theo đó, sự xuất hiện của cậu bạn cùng bàn cũng chẳng khiến cuộc sống của Tô Niệm có thay đổi gì lớn.

Khi ở trường, cô vẫn ngủ, vẫn cúp cua trốn học như thường, về cơ bản, cô không hề giao tiếp gì với cậu bạn cùng bàn kiêm hàng xóm mới.

Cuộc sống thoải mái quá đâm ra lại thành tẻ nhạt, Điền Minh - giáo viên chủ nhiệm lớp, dường như càng ngày càng thích tìm cô tâm tình nói chuyện phiếm và lảm nhảm. Tô Niệm đúng kiểu nghe theo nguyên tắc vào tai trái ra tai phải, tiếp tục những chuỗi ngày cẩu thả của cô.