Anh bàng hoàng, anh biết nhiều cô gái sẽ thắc mắc điều này, nhưng.. Anh thấy cô hỏi… sao mà chua chát quá?
"Anh sẽ yêu em cho đến khi em không còn yêu anh nữa"
"Những gì anh đã nói ... Yêu em cho đến khi anh không còn yêu em nữa ..."
Cảm thấy ngực mình ẩm ướt. Anh hoảng hốt, lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
"Em bị sao vậy? Không thoải mái sao?"
Cô cười và nói.
"Không.. Em cảm động quá. Hì hì "
Biết làm sao được, cuộc sống vốn là vậy, có khởi đầu thì cũng có kết thúc, phải không?
Chẳng ai muốn kết thúc tình yêu trong vội vàng tiếc nuối. Nhưng vốn dĩ tình yêu đâu phải điều bất biến. Chẳng có tình yêu nào tồn tại mãi mãi, chẳng có mối lương duyên nào vĩnh hằng, có chăng chỉ là những kỷ niệm khó phai phôi mà thôi. Yêu thương nhiều đến mấy mà không thật lòng vì nhau, thì đến cuối cùng, mọi kỷ niệm đẹp cũng trở thành hồi ức.
****
Một năm lại đến, và mối quan hệ của 2 người ngày càng tốt đẹp như thường lệ. Đôi khi có cãi nhau vì ghen nhưng vẫn rất ngọt ngào.
Sáng nay, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Anh từ quê lên thành phố để học, việc thuê nhà sống một mình là điều rất bình thường .
Vào những buổi sáng ngày lễ như thế này, chuông cửa rất hay reo ầm ĩ, anh kéo lê cơ thể nửa mê nửa tỉnh dậy để mở cửa.
“ A, sao em lại đến đây?”
Người đứng ở ngoài không ai khác chính là bạn gái anh. Anh xoa đầu, nhanh chóng mở cửa, cô không nói gì, đi theo anh vào nhà.
Sau khi ngồi trên ghế sofa, cô nói trịnh trọng.
" chia tay đi."
Anh choáng váng . Vừa hôm qua anh xem trên TV thấy 1 thanh liên bị đá. Tại sao bây giờ nó được thay thế bởi anh?
“Em đang đùa hay là em đã yêu thằng khốn nào khác ?” anh tức giận hỏi cô.
“Em nói nghiêm túc đấy.” Cô ấy cúi đầu.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Hôm qua không phải rất ổn sao?” anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình với cô.
Cả 2 bắt đầu những thói quen cùng nhau: Đọc sách vào sáng Chủ nhật, đạp xe đạp vào mỗi buổi tối, chuyển từ uống cà phê sang những loại đồ uống lành mạnh hơn. Nhìn xa hơn, cũng học được cách quan tâm tới cuộc sống từ người còn lại, biết yêu trẻ con hay tự chăm sóc bản thân tốt hơn. Dần dần, những điều đó cũng trở thành thói quen của cả hai, là một phần cuộc sống nên hiểu rõ được dựng hình vì anh và cô có nhau.
Một mối quan hệ được dựng hình từ cả hai, khi mất đi, không chỉ mất người từng yêu mà mất cả một phần cuộc sống của họ, mối quan hệ ấy cũng không còn. Những thói quen giờ trở nên vô nghĩa, anh không còn tìm thấy động lực để tiếp tục. Anh nhận ra lý do mình từng đạp xe là vì có cô. Còn giờ đây, chỉ dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà cũng khiến anh lấn cấn rồi? Những điều ấy, một phần cuộc sống của anh từng có đã gần như biến mất.
Một mối tình kết thúc cũng như vậy, dù niềm đau và nỗi buồn không giống như việc mất đi một người thân yêu. Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ có thể quên được mối tình và cảm giác luyến tiếc sẽ trỗi dậy, ngay sau khi chia tay hay một lúc nào đó trong tương lai gần.
Không phải, đây không phải cái kết mà anh mong muốn! Chắc chắn làm sao mọi thứ có thể kết thúc như vậy chứ, hôm qua cả 2 vẫn còn yêu nhau cơ mà? Làm sao đã có thể chia tay được chứ, câu chuyện vẫn còn có thể giảng hòa được đúng không?
Với anh, những câu hỏi phản tư luôn là một phần quan trọng của chuyện tình cảm. Nó đến trong tâm trí anh một cách tự nhiên, như cách tâm trí con người vẫn vận động để đi tìm mục đích. Liệu mình có phải người đã sai lầm trong mối quan hệ này không? Rốt cuộc, anh đã làm gì sai: Vì anh không đủ đẹp trai để người yêu bỏ đi tìm người khác, hay vì anh quá đẹp nên cô luôn thấy không an toàn? Vì anh kiểm soát mọi thứ quá nên già néo đứt dây hoặc vì anh quá thoải mái để cô có cơ hội đi tìm người khác?
Chia tay, ắt hẳn cũng đầy ắp cảm xúc như khi cả 2 bắt đầu mọi chuyện.
Cô nắm hai tay, vẫn cúi đầu.
"Ừ, nhưng hôm nay em rất nghiêm túc ..."
" nghiêm túc cái quái gì? " anh không nhịn được mà mắng.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
"Nghiêm túc kỷ niệm ngày Cá tháng Tư haha
"
Cô nhảy lên người và ôm anh một cách tinh nghịch.
“Ngày cá tháng tư vui vẻ nha ”
Anh bóp chặt mặt cô.
“Hạnh phúc quá à , làm ơn, đừng hù người ta vào sáng sớm, được không?”
“Ahhhhhhhhhhhh, đau quá! Anh dám đánh em?
"Ai bảo em đùa như vậy? Anh tức quá."
"Vớ vẩn! Chia tay cũng làm sao, anh xem quá nhiều phim truyền hình à?"
" Anh dành mọi thứ tốt nhất cho em, tất cả đều rất nghiêm túc, sao em có thể mắng anh"
Cô rời khỏi lòng anh và làm bộ. Anh đứng dậy, đuổi theo sau.
"Đừng chạy, em thôi tức giận anh đi." Người tức giận đáng lẽ là anh, sao cô lại như vậy chứ?
Cô đứng đối diện trên giường.
"Haha.. Em mặc kệ anh."
Anh cười chạy tới, dĩ nhiên là cô trốn ngay lập tức, anh vươn tay ngăn cô lại, đây chính là "động tác giả" trong kỹ năng chơi bóng rổ. Anh bây giờ phát huy hết khả năng.
Cô bị anh đè lên giường không thể nhúc nhích được.
"Nhìn đi đâu? "
Cô không lên tiếng, anh nhìn xuống thì thấy sắc mặt cô ấy tái mét.
"Em sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
Anh đứng dậy đỡ cô lên, xoa ngực cho cô thở dễ hơn.
Cô thở hổn hển
"Không... không sao đâu."
" Anh xin lỗi, anh quên mất rằng em đang cảm cúm ..."
"Không sao.. Chúng ta đi ăn sáng cùng nhau đi."
Cô mỉm cười lại ngay, anh xoa tóc cô.
"Ừ." Cảm giác thật kỳ lạ, nhưng … Có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều. Như thể cô đang giấu anh một việc gì đó quan trọng.