Chương 2: Mất Trí Nhớ Là Vũ Khí Tốt Nhất Của Xuyên Không

"Tỉnh rồi à?"

Một giọng nói của nữ nhân đầy ma mị vang lên. Lục Tuyết Tịch ngẩn đầu, liền nhìn thấy một nữ tử ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, y phục một màu đỏ rực, quạt tròn khẽ quạt...

Cô trợn mắt, hét lên:

"Là cô!!"

"Là ta."

"Tại sao cô đẩy tôi đến đây?!"

"Là cô nói muốn tiếp tục sống, nhưng mà cái xác kia thật sự đã chết rồi, ta chỉ thành toàn cho cô. Người này cùng một khuôn mặt, cùng một độ tuổi, cùng một thời gian tử vong... đi đâu tìm người thích hợp hơn nữa chứ?"

"Nhưng mà cô chưa kịp nói gì đã đẩy tôi đến đây!" Lục Tuyết Tịch tuy cảm thấy có lý, nhưng vẫn còn rất tức giận.

"Trước hết nên xưng hô thế nào?"

Nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng nói:

"Ta tên là Tam Sinh."

"...Tam sinh tam thế thập lý đào hoa?"

"... Thập lý cái đầu cô!"

Tuyết Tịch ngượng ngùng chép miệng, im lặng đợi Tam Sinh tiếp tục nói. Tam Sinh cô nương tặng cho cô một cái liếc nhìn, sau đó tiếp tục:

"Ta tên Tam Sinh, là một “người dẫn hồn” cao cấp bậc nhất của Âm phủ. Nguyên chủ của cái xác này vốn dĩ chưa đến lúc chết, cũng không nên chết theo cách uống thuốc độc, nên ta đến xem thử, đưa hồn của cô ta vào lại xác... Nhưng khi ta đến đây, hồn của cô ta đã đi đâu mất rồi. Cái xác không thể cứ thế để trống, đúng lúc lại gặp cô, cho nên ta để cô nhập vào đây luôn..."

Lục Tuyết Tịch nghe xong, bắt đầu hỏi:

"Tôi có bốn vấn đề."

"Cứ nói."

Cô suy nghĩ một chút, hắng giọng nói:

"Đầu tiên, chết theo cách nào cũng là chết, không phải sao?"

Tam Sinh vừa rót trà, vừa trả lời:

"Diêm Vương muốn cô đến canh ba, cô không thể sống đến canh năm. Sổ sinh tử ghi nhận cô chết cháy, cô cũng không thể tự ý mà chết đuối... Nếu như làm trái những quy định này, chắc chắn sẽ gây loạn cho nhân gian."

"... Thứ hai, có phải khi cô tìm thấy hồn của cô ta thì tôi lại chết không?"

"Chuyện này... cũng khó nói lắm. Hồn của cô ta là tự bay đi hay bị bắt, ta còn chưa biết được. Cô hãy tự cầu phúc đi, mong rằng ta không tìm được hồn, như vậy cô sẽ được sống cả đời rồi!"

"... Vậy nếu tôi có thể đến đây, có nghĩa là cô nương kia cũng có thể chạy đến hiện đại, nhập vào xác của tôi?"

"Chuyện này... Nếu như người nhà của cô đã cho cô vào hòm rồi, thì cô ta không thể nhập vào."

"Được, vấn đề cuối cùng!" Lục Tuyết Tịch gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc "Cứ cho là tôi và người này giống nhau đi nữa, nhưng dù sao tôi cũng là thiếu nữ tuổi xuân phơi phới, sao có thể vì sống mà bán thân chứ!"

Đúng vậy, cô đường đường là người tiếp thu những văn hóa hiện đại nhất, sao có thể bán thân mà sống chứ!



Tam Sinh mỉm cười:

"Về chuyện này, cô không cần lo. Ngày mai, tú bà của thanh lâu này sẽ bạo bệnh mà chết. Thanh lâu đóng cửa, cô muốn đi đâu thì đi. Có điều..."

"Có điều gì?"

"Có điều, ta giúp cô sống lại, có một yêu cầu!"

Nàng nuốt nước bọt, hỏi:

"Yêu cầu gì?"

"Cô phải giúp nguyên chủ của cơ thể này báo thù cho phụ mẫu. Vốn dĩ cô ta sống tiếp là để hoàn thành tâm nguyện, nhưng bây giờ cô lấy cơ thể của người ta, về tình về lí đều phải nên giúp người ta!"

Báo thù?! Đùa cái gì vậy, cả nhà nàng ta vừa nghe xong đã biết bị người có thế lực gϊếŧ rồi! Cứ cho là những người đó bị oan, nhưng một nữ tử như nàng thì có thể làm gì chứ!

Tam Sinh vừa nhìn đã đoán được ý nghĩ trong đầu cô, liền động viên nói:

"Chỉ cần cô muốn làm, tự nhiên sẽ nghĩ ra được cách. Nếu như cô kiên quyết không chịu, đợi đến khi linh hồn của người này tìm đến đòi mạng cũng đừng trách ta!"

... Cái này có chút nào là động viên chứ! Cái này rõ ràng là đe doạ!

"Vậy người hại cả nhà cô ấy là ai?" Lục Tuyết Tịch thở dài một hơi, gật đầu luôn "Ta giúp cô ấy báo thù thế nào mới được?"

Tam Sinh kinh ngạc nhìn cô:

"Ta làm sao mà biết được! Trả thù có lẽ là khiến hắn nhận tội, hoặc là thân bại danh liệt... Nhưng về chuyện hắn là ai, trả thù như thế nào, cô đều phải tự điều tra, tự suy nghĩ!"

"..." ... A di đà phật, không được đánh, không được gϊếŧ...

Lục Tuyết Tịch tính tình vốn dĩ nóng nảy, nàng đứng dậy, sắn tay áo lên, trong mắt phừng phừng lửa giận.

"Tam Sinh, cô đừng có quá đáng! Chuyện này đều là do cô mà ra, sao lại không có chút trách nhiệm nào vậy!"

Tam Sinh cô nương kia thấy vậy, rụt cổ nói một tiếng:

"Ấy, ta nhớ ra còn có chuyện gấp cần phải làm! Đi trước một bước, sau này còn gặp lại! À, còn có... cố gắng sống sót!" Sau đó liền biến mất...

"Tam Sinh, cô đợi đó!!!"

"Cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai vậy?"

"Tiểu thư, là An Ly! An Ly đưa thức ăn đến cho người!"

"Cửa không khóa, vào đi."

Tì nữ lúc nãy, tự xưng là An Ly bước vào, trên tay bưng một chén cháo nhỏ. Hiện tại Lục Tuyết Tịch mới có cơ hội quan sát kĩ nàng ta. Y phục màu xanh nhạt giản dị, tóc búi thành hai búi, không có hoa tai, cũng không có trâm cài.

"Tiểu thư, người chắc là đói rồi, mau đến ăn chút cháo nóng đi!"



"Cám ơn!"

An Ly khó hiểu nhìn nàng...

"Ý ta là... đa tạ?"

"Tiểu thư đừng nói vậy, đây là bổn phận của nô tì!"

Lục Tuyết Tịch đi về phía bàn tròn, ngồi xuống ghế, hồi hộp nói:

"Chuyện đó... An Ly..."

"Vâng, tiểu thư?"

"Chuyện đó... hình như sau khi tỉnh dậy... Ta hình như... Không nhớ được gì nữa..."

An Ly tròn mắt kinh ngạc, lắp bắp nói:

"Tiểu... Tiểu thư, người đừng có dọa em..."

"… Ta cũng muốn dọa em lắm, nhưng chuyện này là thật."

Tì nữ An Ly hai mắt rưng rưng, bắt đầu khóc lóc:

"Hu hu hu... Tiểu thư người thật khổ mệnh! Tiểu thư ơi..."

"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa! Chỉ là mất trí nhớ thôi mà! Đây là triệu chứng phổ biến nhất sau khi gặp đả kích lớn! Em cũng đừng quá đau lòng, đỡ phải chịu đả kích quá lớn mà quên mất ta là ai."

"Vậy... vậy tiểu thư có còn nhớ An Ly không?

Lục Tuyết Tịch đảo mắt một vòng, tiếp tục bịa chuyện:

"Ta... ta tuy là không còn nhớ nữa, nhưng cảm giác em rất quen thuộc...Ấy ấy ấy, em đừng khóc vội, kể cho ta một số chuyện đã!"

"Vậy... hức... Vậy tiểu thư muốn biết chuyện gì?"

Lục cô nương âm thầm mỉm cười. Quả nhiên, mất trí nhớ là vũ khí tốt nhất của xuyên không!

Lục Tuyết Tịch suy suy nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ ra câu hỏi đầu tiên:

"Đầu tiên, ta là ai?" Nàng phải biết bản thân là ai đã, nếu không thì sống tiếp như thế nào!

"Tiểu thư là tiểu thư của Lục phủ, ái nữ của Hộ bộ Thượng thư Lục Ngôn Thiên."

Hộ bộ thượng thư? Chức vị này hình như không nhỏ nha...

"Vậy còn... mẫu thân ta?"

"Phu nhân vốn là tiểu thư của một thương gia, Diệp Song Ca..."

Lục Tuyết Tịch gật đầu. Cha là cán bộ cấp cao của nhà nước, mẹ mở cửa hàng buôn bán tư nhân, hai người này chức vị không nhỏ, có lẽ là do quan trường không có mắt, tranh giành quyền lực mà chết!

"Được rồi, tiếp theo. Lục phủ... đã xảy ra những chuyện gì rồi?"

_Thời Nguyệt Chi Thượng_