Ngày thứ hai, Hứa Nhan bắt đầu đi làm chính thức, tinh thần nghiêm túc chưa từng có, giúp Phỉ Ngạo nhận điện thoại, sắp xếp hồ sơ, lên lịch họp vân vân mây mây... tất cả đều vô cùng thuận lợi. Mặc dù trước kia chuyên ngành của cô là ngoại ngữ, nhưng kinh nghiệm thực tế khi còn là sinh viên rất nhiều, ít nhất khi làm việc cho Phỉ Ngạo, cô không bị luống cuống chút nào. Hơn nữa, anh cũng rất tận tâm, có thời gian rỗi liền hướng dẫn cho cô.
Ôm tập tài liệu đứng trước cửa phòng kế hoạch, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Nhìn thấy khuôn mặt của cô, toàn thể nhân viên nữ lập tức bày ra dáng vẻ như lâm đại địch, tuy không thể hiện thẳng ra ngoài, nhưng trong mắt ai cũng chứa đầy thù hận. Hứa Nhan cảm thấy mình chưa làm gì cũng đã trở thành cái đích cho người khác ngắm vào rồi!
Hứa Nhan nhẹ lên tiếng: "Cô Ly, tổng giám đốc bảo tôi đưa tài liệu đến."
Ly Ly nghe tiếng gọi này lập tức khó chịu. Ai cũng gọi cô ta là phó phòng, trước mặt cô ta luôn bày ra dáng vẻ kính trọng, nào giống như vị thư ký mới đến này, hung hăng như vậy?
Hứa Nhan nhìn vị mỹ nữ thân hình nóng bỏng mặc váy bó sát màu xanh nhạt đối diện, cảm thấy dễ nhìn hơn lần trước một chút. Cô ta đi đến trước mặt Hứa Nhan, cầm lấy tập tài liệu.
Hứa Nhan vừa định rút tay về thì xấp giấy trắng trước mặt đột nhiên nghiêng đi, sau đó không báo trước trượt khỏi tay cô rồi bay tán loạn ra xung quanh, mà Ly Ly cũng loạng choạng ngã phịch xuống sàn.
Mọi người giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Ly Ly ngồi dưới đất dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hứa Nhan.
Khóe môi Hứa Nhan giần giật, thản nhiên đứng ở đó không thèm nhúc nhích, muốn xem cô ta diễn trò gì. Đầu năm nay vai bạch liên hoa rất đắt show, ai ai cũng thích! Nếu nói Giai Kỳ kia là loại người dùng sự yếu đuối của mình đến câu nam nhân, thì vị mỹ nữ này đây lại sử dụng phương pháp khác hiệu quả hơn nhiều, chính là khổ nhục kế!
Chỉ thấy có vài người vội chạy đến đỡ lấy cánh tay Ly Ly, thuận tiện nhặt giấy tờ bị rơi ra xung quanh. Một cô gái tóc ngắn trong đó hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Nhan:
"Cô làm gì vậy? Người mới thì nên biết điều một chút chứ!"
"Thôi, Á Mẫn, tôi không sao." Ly Ly vừa đứng dậy lập tức mở miệng ngăn cô nàng kia lại, dưới chân thì đứng không vững hơi nghiêng người qua, tựa vào thân một nhân viên khác, hàm răng trắng cắn chặt vào môi dưới.
Á Mẫn nào sẽ để yên, thấy chân Ly Ly bị đỏ lên thì tức giận nói:
"Phó phòng, chị không nên hiền như vậy! Đối với loại người bò lên giường tổng giám đốc để đổi lấy tiền và công việc thì sao đáng để chị đối xử tốt chứ?"
Nói xong còn quay sang Hứa Nhan, hiên ngang lẫm liệt mắng:
"Tôi nói cô biết, trước đây cũng từng có người trong phòng kế toán được tổng giám đốc ưu ái mà đến đây gây sự, tôi đều không nể mặt đâu! Cô mau xin lỗi phó phòng, nếu không đừng trách tôi!"
Hứa Nhan bị nói đến sững sờ, cô một lời cũng chưa nói đã bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng to rồi! Còn kêu cô xin lỗi? Cô đột nhiên cười lạnh một cái:
"Xin hỏi, tôi vì sao phải xin lỗi?"
Ly Ly khẽ nhăn mày, mà Á Mẫn thấy thái độ hống hách của Hứa Nhan thì càng ra sức phun nước miếng:
"Cô đưa tài liệu cho phó phòng lại cố tình buông tay ra sớm như vậy, đẩy phó phòng té ngã! Cô không biết lịch sự hay sao mà không xin lỗi?"
Mấy cô gái bên cạnh cũng nháo nhào:
"Đúng vậy! Tuy cô là thư ký của tổng giám đốc nhưng đừng nghĩ mình có thể ra vẻ, Ly Ly là bạn thân của Phỉ tổng, cô không biết sao? Không xin lỗi cũng được, bọn tôi lập tức báo cho cấp trên biết để đuổi việc cô!"
Phỉ Ngạo là người cực kì nghiêm túc trong công việc, nếu có người ở công ty cố tình gây sự sẽ bị đuổi ngay lập tức. Trước kia cũng từng có vài người hống hách sử dụng chiêu trò bắt nạt cấp dưới, liền bị trợ lý của anh tiễn thẳng.
Hứa Nhan đưa tay đỡ trán, cảm thấy đám người này đều không đi làm diễn viên thì thật uổng phí! Cô thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ, giọng điệu đã có phần lạnh nhạt:
"Tôi hại cô Ly đây té ngã? Con mắt của các người thấy tôi đẩy cô ta sao?"
"Cô..." Á Mẫn nghẹn lời, tuy cô ta không nhìn thấy tận mắt, vẫn cố mạnh miệng. "Đừng có mà quá đáng! Nếu cô không đẩy, sao phó phòng lại té ngã? Chẳng lẽ cô ấy tự mình hại mình để vu khống cô sao?"
Câu cuối nói đúng rồi đó, khá khen cho trí thông minh của cô. Hứa Nhan thầm nghĩ, sau đó bước tới một bước, ép cho Á Mẫn giật mình lùi về phía sau, vẻ mặt cười cười:
"Cô chỉ phỏng đoán mà không có chứng cứ, vậy nếu bây giờ tôi chạm vào cô rồi té xuống, tôi có thể nói mình bị cô đẩy ngã phải không?
Một đám người nghe xong đều thấy khó thở, điên tiết nhìn cô, hận không thể lập tức đem cô đá ra khỏi công ty!
Hứa Nhan nhìn phần tài liệu đã được nhặt lên và sắp xếp gọn gàng đặt trên bàn, sau đó nhìn đôi giày cao gót cao đến gần mười phân của Ly Ly, khóe môi cong lên:
"Tôi không nghĩ đến sức khỏe của phó phòng kém như vậy, chỉ là trăm tờ giấy trắng cũng ôm không nổi! Tôi khuyên lần sau cô vẫn nên mang giày thể thao đi làm, tránh cho chân bị chuột rút!"
Mọi người nghe xong đều choáng váng, không nghĩ tới người này làm sai còn trơ trẽn đổi trắng thay đen như vậy! Đẩy người còn đổ cho sức khỏe người ta yếu! Vả lại, có ai đi làm văn phòng mà mang giày thể thao chứ? Dù cũng không có phạm vào nguyên tắc gì, nhưng thẩm mỹ ở đâu? Bọn họ ở DINOZ có ai mà không mang giày cao gót?
"Cô có biết xấu hổ không vậy?"
"Thư ký thì giỏi lắm sao? Chẳng qua chỉ là bò lên giường của tổng giám đốc mà thôi!"
Hứa Nhan nghe vào tai cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì, chỉ đơn giản nói:
"Các người tốt nhất giữ mồm giữ miệng, đừng chạm vào điểm giới hạn của Phỉ tổng."
Ly Ly nghe ra Hứa Nhan đang uy hϊếp bọn họ! Phỉ Ngạo không thích chuyện của mình bị đem ra bàn tán, điểm này cô ta vẫn phân biệt được, vội lắc đầu ra hiệu cho mọi người đừng nói nữa, sau đó hướng về phía Hứa Nhan cười nói:
"Xin lỗi cô Hứa, làm phiền cô rồi."
Hứa Nhan nhìn Ly Ly một cái, giẫm lên giày cao gót xoay người ra ngoài. Đám phụ nữ này có năng lực làm việc, khả năng kiềm chế lại quá kém, chọc một cái liền nổi giận. Hơn nữa, trí tưởng tượng quả thật phong phú kinh khủng khϊếp.
Á Mẫn nhìn theo bóng lưng của cô, tức đến nghiến răng:
"Ly Ly, sao chị có thể để cô ta hống hách như vậy được?"
"Á Mẫn, em đừng nói nữa, để người khác nghe được thì không tốt. Dù sao cũng là người được Phỉ tổng đưa đến, tính tình kiêu căng một chút cũng là bình thường."
Ly Ly thấp giọng khuyên nhủ, mặc dù giống như đang nói giúp cho Hứa Nhan, nhưng lại ngầm mắng cô ỷ vào mối quan hệ của mình với Phỉ tổng mà ở trước mặt bọn họ diễu võ dương oai.
Trong vòng nửa buổi sáng, chuyện Hứa thư ký bắt nạt phó phòng kế hoạch đã truyền khắp công ty. Nơi nào có người, nơi đó có thị phi, cho dù là một công ty lớn như DINOZ cũng không ngoại lệ. Có thể cấp trên không để ý lắm, nhưng đám phụ nữ, đặc biệt là nhân viên bình thường đều rất bà tám.
Cứ như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Hứa Nhan dần trở nên khinh thường, chán ghét, còn có tức giận vô cùng. Mà chính chủ trong tin đồn hiện tại đang ngồi bên trong phòng làm việc của Phỉ tổng ăn trưa, vô cùng tự tại, đối với những lời nói nhảm của đám người kia hoàn toàn không để ý.
Bên cạnh bàn thủy tinh, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng ăn cơm. Hứa Nhan thỉnh thoảng vẫn được Phỉ Ngạo gắp đồ ăn cho, toàn là những thứ cô không ăn được, vậy nên vội đẩy trở về chén của anh.
"Ăn nhiều một chút mới tốt."
Anh nói tựa như ra lệnh, sau đó chén cô lại bị nhồi đầy thịt và rau cải xanh. Hứa Nhan không kén ăn lắm, nhưng vẫn có vài thứ cô rất ghét, cố gắng thế nào cũng không nuốt nổi. Cô đặt đũa xuống, mím mím môi:
"Buổi chiều tôi sẽ đi phòng ăn của công ty, không ăn cùng anh nữa, thế này người khác sẽ dị nghị."
Cô cũng không sợ người khác nói cô trèo lên giường Phỉ Ngạo, bởi vì ngược lại, anh ta mới là người đêm nào cũng ngủ trên giường của cô. Chủ yếu cô muốn ăn một mình là vì như vậy sẽ không bị anh ép ăn quá nhiều...
Phỉ Ngạo không biết lí do cô muốn ăn riêng, nghĩ là trong công ty có người không giữ được miệng mình sạch sẽ, liền nhìn cô một cái:
"Ai dị nghị?"
"Không có ai cả, chỉ là lo sợ vu vơ thôi." Hứa Nhan dùng khăn giấy lau môi, không có ý định đem đám người kia kể tội. Dù sao cũng do Ly Ly người ta diễn trò lừa bọn họ, mà nghe bảo vị phó phòng đó là bạn thân của Phỉ Ngạo?
Cô ho khan một tiếng, len lén thăm dò anh:
"Anh có bạn thân là phụ nữ không?"
"Không có."
Phỉ Ngạo còn chẳng thèm suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời cô.
"Phải không? Tôi cứ nghĩ anh có một người bạn thân vô cùng nóng bỏng đang ở trong công ty chứ?" Hứa Nhan mở miệng tiếp tục châm chọc, môi hồng hơi cong lên, tuy là cười nhưng đáy mắt lại không vui vẻ gì.
Phỉ Ngạo khó hiểu nhìn cô: "Có sao?"
"Phó phòng kế hoạch không phải bạn thân của anh sao? Người ta dù sao cũng là mỹ nữ mà!"
Nghe ra âm giọng của cô có phần ghen tị, Phỉ Ngạo biết cô hiểu lầm, chợt cười nhẹ giải thích:
"Anh không nhớ rõ, chỉ biết phó phòng kế hoạch là một người phụ nữ thôi. Nếu ở trong công ty nghe nhân viên nói bậy cái gì thì cũng đừng tin."
"Có người nói mỹ nữ kia là bạn thân của anh mà? Còn chối làm gì?"
Phỉ Ngạo phát hiện từ khi cô đến công ty liền thường xuyên cáu kỉnh với anh, dáng vẻ giận dỗi rất đáng yêu. Trong ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên ý cười, chợt đưa tay xoa xoa tóc cô:
"Em ghen sao?"
Hứa Nhan giật mình, đẩy cánh tay đang đặt trên đầu mình xuống, khuôn mặt quẫn bách bắt đầu có chút đỏ lên:
"Ai ghen?"
Được rồi, cô thừa nhận mình ghen. Hiện tại chỉ cần thấy một cô gái để ý đến Phỉ Ngạo là lại bắt đầu khó chịu trong người! Lúc nãy cô có thể cùng đám người kia đi nhìn camera giám sát để xem ai đúng ai sai, nhưng việc cũng không nghiêm trọng, cần gì làm to chuyện để thêm phiền chứ.