Đến tận nửa đêm, Phỉ Ngạo mới trở về, tuy trong ánh mắt không giấu được nét mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt. Anh tắm rửa xong, ăn qua loa lót bụng rồi đi đến phòng của Hứa Nhan. Cẩn thận mở cửa ra, nhờ ánh sáng nhàn nhạt từ đèn ngủ nhìn vào, phát hiện cô gái nhỏ kia đang nằm trên giường cuộn người lại, dáng ngủ của cô rất đáng yêu, nhưng cũng không phải thói quen tốt, cứ như vậy, ngày hôm sau bảo đảm sẽ bị đau lưng.
Anh đến gần, nhẹ nhàng nằm xuống, lúc này cô liền có phản ứng, lẩm bẩm gì đó rồi đưa đầu dụi vào ngực anh, tìm vị trí thoải mái để ngủ.
Phỉ Ngạo đưa tay vuốt tóc cô, sau đó ôm cô nhắm mắt lại, cảm giác khi có người ở bên cạnh cũng không tệ lắm.
Sáng sớm tỉnh dậy, Hứa Nhan không khỏi giật mình nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc. Anh về khi nào? Vành mắt hiện lên vết thâm quầng thật nhạt, giống như đêm qua làm việc rất khuya? Hay là tướng ngủ của cô quá xấu nên làm anh khó chịu?
Hứa Nhan nhích người muốn xuống giường, động tác hết sức nhẹ nhàng sợ làm anh thức giấc, nhưng vẫn là khiến người kia phát hiện ra. Anh mở mắt, đầu tiên là nhăn mày nhìn ánh nắng chiếu vào cửa kính, sau đó mới ngồi dậy, tóc trên trán có chút rối, bộ dáng ngái ngủ lười biếng càng tăng thêm sức hấp dẫn, nhìn vào có một loại tư vị quyến rũ khác hẳn bình thường. Hứa Nhan khó khăn dời đi tầm mắt, hắng giọng nói:
"Vẫn còn sớm, anh ngủ thêm chút nữa đi."
Phỉ Ngạo ừm một tiếng, nhìn cô chạy trối chết vào nhà tắm, cũng tiến vào chuẩn bị đánh răng rửa mặt. Thấy anh đi vào, cô liền lùi sang một bên nhường chỗ. Nhà tắm rất rộng, diện tích bằng một nửa căn trọ trước kia cô thuê, những thứ như xà bông gội đầu, sữa tắm này nọ đều có đủ hai bộ cho cả nam và nữ vì thời gian trước anh hay chạy sang phòng cô "làm chuyện mờ ám".
Hứa Nhan nghiêng đầu nhìn Phỉ Ngạo, lần đầu tiên thấy anh thoải mái trước mặt cô như vậy, trong lòng không hiểu sao lại rất vui vẻ.
Làm vệ sinh cá nhân xong, lại thay đồ, Hứa Nhan xuống nhà bếp nhìn thử một chút. Đầu bếp chính và hai người khác đang ở bên trong chuẩn bị bữa sáng, thấy cô thì đồng loạt cúi người chào:
"Cô Hứa."
Phỉ Ngạo ở phía sau mặc quần tây âu cùng áo sơ mi trắng đi vào, kết hợp đơn giản này vẫn luôn không lỗi thời.
Không hiểu sao hôm nay boss lại xuống bếp nhìn bọn họ, người đàn ông lớn tuổi nhất cười cười, dè dặt hỏi:
"Ông chủ có gì dặn dò sao?"
Chỉ thấy anh đưa tay vòng qua eo Hứa Nhan, thật tự nhiên nói:
"Muốn ăn cái gì thì nói bọn họ làm."
"À... gì cũng được, cứ để họ làm món sở trường đi."
Ở trước mặt người khác mà ôm ôm ấp ấp như vậy, Hứa Nhan có chút không quen, nhìn cánh tay đang ôm eo mình, lại ngẩng đầu lên nhưng không thấy được gì ngoài cằm anh, thuận miệng hỏi:
"Hôm nay không phải đi làm sớm sao?"
"Không vội. Em muốn học nấu ăn?" Anh đưa tay sờ gò má trắng mịn của cô, bởi vì không có trang điểm nên xúc cảm mềm mại vô cùng. Dạo gần đây cũng nghe Chu quản gia nói qua, cô thường xuống bếp.
"Đến xem một chút thôi."
Cô ngượng ngùng đáp, người này trước kia thì mặt mày âm trầm tựa như một dã thú nguy hiểm lúc nào cũng làm cho người ta sợ hãi, hiện tại lại biến thành động vật ăn cỏ hiền lành như vậy, làm cô rất khó thích ứng.
Phỉ Ngạo ôm eo cô ra ngoài bàn ăn ngồi, một lát sau liền có người mang bữa sáng lên. Hứa Nhan uống một ngụm sữa rồi hỏi:
"Khi nào thì tôi có thể đi làm?"
"Tay em còn chưa khỏi." Phỉ Ngạo thản nhiên trả lời.
Đại ý là khi nào vết thương của cô lành thì có thể ra ngoài, Hứa Nhan vừa nghe liền hiểu được, nhìn cánh tay của mình bị băng kín mít, lại nghĩ tới bản thân đã chuẩn bị đầy đủ mà vẫn không thể đi làm, bất đắc dĩ nói:
"Bỏng kiểu này, cũng phải nửa tháng mới có tiến triển, chẳng lẽ tôi phải ở nhà suốt nửa tháng kế tiếp sao?"
Phỉ Ngạo biết cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không chịu thỏa hiệp chút nào, chỉ nói:
"Ăn sáng đi."
Hứa Nhan đang định xuống nước năn nỉ, mắt lại nhìn thấy có người đi vào đây, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
"Ngạo, Hứa Nhan, hai người dậy sớm thật."
Giai Kỳ mặc váy ngủ màu trắng dài đến bắp đùi, vừa vặn đủ che phần mông căng tròn của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra nét dịu dàng thùy mị, đối lập hoàn toàn với trang phục công sở bao gồm quần ống đứng và áo sơ mi trên người Hứa Nhan. Tuy Hứa Nhan mặc quần dài, nhưng dáng vẻ vẫn như cũ có chút quyến rũ, xinh đẹp lại không dung tục.
Đối với lời chào hỏi của Giai Kỳ, Phỉ Ngạo chỉ ừ một tiếng, cảm giác như anh lạnh nhạt hơn trước rất nhiều. Cô nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, thật tự nhiên ngồi xuống đối diện Hứa Nhan rồi chớp mắt nói:
"Xin lỗi, tôi nghe nói tay cô bỏng rất nặng? Lúc đó tôi không cố ý."
"Không sao."
Hứa Nhan như có như không cười một tiếng, cúi đầu ăn sáng. Bàn ăn có ba người, lại chỉ có hai phần ăn, không khỏi có chút kì cục. Phỉ Ngạo gọi đầu bếp ra, bảo họ làm thêm một phần, sau đó cũng im lặng mà cắt beefsteak trên đĩa cho vào miệng. Từ khi Giai Kỳ xuất hiện, không khí liền có chút quỷ dị, ba người đều không nói chuyện.
Giai Kỳ có cảm giác như cô là kẻ phá đám vậy, hơn nữa hai người kia đều mặc quần áo tương đối lịch sự, riêng mình vẫn còn mang nguyên bộ váy ngủ, sắc mặt thoáng chốc đen lại, nhưng vẫn cười nói:
"Cái đó... Hứa Nhan, hôm nay cô chịu đi làm rồi sao?"
Hứa Nhan nghe xong ngẩng đầu lên, ánh mắt không vui. Chịu đi làm rồi sao? Ý của cô ta là từ trước đến giờ cô mặt dày không muốn đi làm?
Thấy vẻ mặt Hứa Nhan khó chịu, Giai Kỳ tự nhiên rất thoải mái, chẳng qua mặt ngoài vẫn đưa tay che miệng hoảng hốt, vội sửa lời:
"Xin lỗi, tôi ăn nói không được uyển chuyển lắm. Chẳng qua tôi nghe người làm nói từ khi cô đến đây thì chưa từng ra ngoài đi làm. Tôi khiến cô khó chịu sao?"
Hứa Nhan không thèm trả lời, cô rất lười cùng người khác diễn trò, đặc biệt là đυ.ng trúng bạch liên hoa thì càng nhức đầu, không vui cũng phải vừa cười vừa đáp, rất mệt mỏi, chẳng bằng trực tiếp lơ đi. Mà Phỉ Ngạo cũng là ánh mắt lạnh nhạt quét qua trên người Giai Kỳ, khiến cho cô ta cứng miệng. Một mình một người nói nãy giờ, chẳng khác gì trò hề cả.
Lúc đầu bếp mang phần ăn của Giai Kỳ lên thì hai vợ chồng người ta cũng đã ăn xong, đều đứng dậy chuẩn bị đi. Phỉ Ngạo tốt bụng nhắc nhở Giai Kỳ:
"Em ăn xong thì sớm một chút dọn đồ, anh sẽ cho người đưa em đến thành phố C."
Phỉ Ngạo không còn thích cô gái này nữa, tất nhiên cũng ít nhiều nhận ra cô là người trong ngoài không đồng nhất. Mấy ngày trước anh còn có chút cảm tình với Giai Kỳ, sau khi biết cô cố tình khiến Hứa Nhan bị bỏng, anh liền khó chịu ra mặt.
Nhìn hai người sóng vai ra ngoài, Giai Kỳ thẫn thờ không động đũa được, vẻ mặt căm hận cắn chặt răng. Tại sao? Chẳng phải cô là mối tình đầu của anh ư? Vì cái gì hiện tại lại đối xử với cô như vậy chứ?
Giai Kỳ tức giận quăng đĩa bít tết trước mặt xuống, khiến nó vỡ thành nhiều mảnh, nước sốt bắn tung tóe ra xung quanh.
Người hầu trong nhà không ai nói gì, chờ cô ta bỏ đi thì cẩn thận tiến lên lau dọn. Trong lòng họ thầm rủa người này, không có việc gì làm lại đi đập đồ. Nếu không phải Chu quản gia nói người nọ là khách, nói không chừng đã bị đám người hầu chửi thẳng mặt rồi. Ngày hôm trước còn hống hách mắng bọn họ, bề ngoài xinh xắn nhưng lòng dạ thật chẳng tốt đẹp gì.
Hứa Nhan theo chân Phỉ Ngạo ra đến cửa, vốn định nhân cơ hội này theo anh đến công ty luôn, nhưng bị anh cản lại.
"Khi nào tay em lành hẳn thì hãy nghĩ đến việc đi làm, hiện tại ngoan ngoãn ở nhà chờ anh. Nếu thật sự buồn chán thì có thể ra ngoài dạo chơi một chút."
Hứa Nhan đang ỉu xìu chợt nghe đến câu cuối, nháy mắt liền cười tươi:
"Có thể ra ngoài sao?"
Thấy người đối diện gật đầu xác nhận, cô kiễng chân hôn một cái lên gò má của anh.
"Cảm ơn anh, đi làm vui vẻ."
Phỉ Ngạo bị cô tấn công bất ngờ, trên gò má liền in một dấu hôn hồng hồng, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy đôi môi xinh đẹp của cô. Hứa Nhan buồn cười nhìn mặt anh, cầm khăn giấy ra, còn chưa kịp lau giúp anh đã bị người đối diện ôm eo, nhanh như chớp hôn xuống. Đầu lưỡi linh hoạt khẽ tách hàm răng của cô ra, nhẹ nhàng trượt vào trong. Hai thân ảnh ôm sát nhau không một kẽ hở, người đàn ông không ngừng mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của cô, khiến cho cô có cảm giác hít thở ngày càng khó khăn.
Hứa Nhan bị anh hôn đến choáng váng, vội vàng vỗ vào lưng anh một cái, thế này anh mới buông tha cho môi cô.
"Cái này xem như hôn chào buổi sáng."
Anh thản nhiên nói, sau đó cầm khăn giấy trong tay cô lên tự lau mặt, hiển nhiên anh biết Hứa Nhan vừa in lên má anh một dấu hôn.
Hứa Nhan mặt mày đỏ ửng đứng ở nơi đó, son môi cũng trôi hết hơn phân nửa, bị người đàn ông này nuốt sạch.
Phỉ Ngạo lại đưa tay vuốt tóc cô, sau đó mới nói: "Anh đi làm."
Hứa Nhan gật đầu nhìn anh lên xe, sau đó mới đem kính tiện dụng trong túi xách ra nhìn, quả nhiên son môi đã nhạt đi rất nhiều, cánh môi dưới vẫn còn dấu răng nhàn nhạt. Cô vừa chép miệng xoay người lại, liền nhìn thấy Giai Kỳ đứng cách mình mấy bước chân.