Trước khi vào học Tả Đường đã trở lại, cô vẫn rất an tĩnh như cũ, không ầm ĩ, không lý luận, chỉ là an tĩnh ngồi ở chỗ ngồi đọc sách.
Từ Giang nhìn thấy cô đã trở lại, khoé miệng không tự giác dương lên.
Những ngày tháng sau Tả Đường không dám đến gần Từ Giang, cũng không nói chuyện với Từ Giang.
Từ Giang vô cớ gây rối rất nhiều lần, ném bút ném sách của cô, cô mỗi lần đều yên lặng nhặt lên, lúc ngủ cố ý đặt cánh tay lên bàn học của cô, có đôi khi thậm chí chiếm hơn phân nửa, cô cũng chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, đẩy bất động thì tự mình đọc sách.
Từ Giang có đôi khi cảm thấy chính mình giống như một đứa trẻ con thích muốn được cho kẹo.
Cho đến một ngày Tả Đường bị ốm, sắc mặt trắng bệch, vẫn luôn toát mồ hôi, ngồi lung lay ở trên ghế.
Từ Giang nhìn cô rất là đau lòng, miệng lại không buông tha mà nói: “Có bệnh cũng đừng đến đi học, giả vờ làm học sinh tốt làm gì.” Tả Đường nhắm mắt lại giống như chịu thống khổ cực đại, nghe thấy câu nói đó, cô mở to mắt nhìn nhìn, lại nhắm mắt lại.
Khi đó Từ Giang cũng không hiểu về tình yêu, tuy rằng có rất nhiều cô gái đưa thư tình cho anh, nhìn thuận mắt anh cùng người ta yêu đương hai ngày, nhìn không thuận mắt thì miệng thối đả kích người khác đến mức khóc tận mấy ngày.
Cái gọi là yêu đương cùng người khác cũng chỉ là cùng người ta đi dạo phố, mua ít đồ cho người ta, nhiều nhất cũng chỉ kéo kéo tay nhỏ. Ngan rồi, thì chia tay, nhìn thấy những cô bé đó khóc đến rối tinh rối mù, Từ Giang cũng không có cảm giác, chỉ là thấy rất phiền. Thật là một chút tình cảm cũng không cho.
Đối mặt với Tả Đường, Từ Giang có cảm giác nói không nên lời, nhìn cô ốm đau khó chịu tâm mình sẽ bị bóp đau. Khi đó Từ Giang thực sự rất chán ghét cảm giác này, cô là một cô gái vừa xấu lại tiểu nhân, ngốc như vậy, yếu đuối như thế, một người như anh sao lại có cảm giác với cô chứ.
Ngay lúc đó Từ Giang cũng không cảm thấy thái độ của mình ác liệt bao nhiêu, nhìn Tả Đường khó chịu, rõ ràng trong lòng rất lo lắng, lại mạnh miệng đuổi cô cút đi, miễn lây bệnh cho chính mình. Tả Đường ghé vào trên bàn không nói lời nào, cũng không để ý đến Từ Giang nói chuyện càng ngày càng độc miệng.
Từ Giang nói chuyện ảnh hưởng đến việc giảng bài của giáo viên, giáo viên là khó mà nói cái gì, nhưng mà Tả Đường không giống vậy, một cô bé không học tập thật tốt, vậy mà lúc đi học lại ghé vào trên bàn ngủ, giáo viên rất tức giận gọi tên Tả Đường, bảo cô cầm sách đứng ra phía sau.
Tả Đường cầm sách, cố nén đứng lên, chậm rãi dịch tới phía sau phòng học.
Từ Giang mạnh mẽ quay đầu đi không nhìn cô, liều mạng nói với chính mình không cần lo lắng cho cô, tự làm tự chịu.
Bị bệnh thì đừng đi học, giả vờ làm học sinh ba tốt cái gì!
Những vẫn không khống chế được nhìn về phía sau, Tả Đường nâng sách lên thật cao, cúi đầu, sắc mặt cô càng trắng bệch, gắt gao cắn môi dưới.
Từ Giang nhịn xúc động đi qua đỡ cô, dứt khoát bò lại trên bàn, nhắm mắt lại, lỗ tai vẫn nghe động tĩnh của cô, nghe thấy cô dựa vào trên tường, Từ Giang lập tức mắng: “Còn không quá ngốc.”
Chuông tan học vang lên, Từ Giang lập tức quay đầu nhìn về phía Tả Đường, chỉ thấy cô chậm rãi đi đến đây bỏ sách xuống, sau đó nhỏ giọng nói với Từ Giang: “Có thể giúp mình xin nghỉ không? Mình muốn đến phòng y tế khám xem sao.”
Từ Giang rõ ràng lo lắng không chịu được lại vẫn không kiên nhẫn mà nói: “Mau đi, miễn lây bệnh cho lão tử.”
Tả Đường hơi hơi mỉm cười, tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng là một nụ cười sạch sẽ đến mức tận cùng. Từ Giang có chút sững sờ.
Tả Đường lắc lư lảo đảo đi ra khỏi phòng học, Từ Giang muốn đi theo nhìn xem, lại sợ người khác chê cười, chỉ có thể làm bộ đi ra ngoài cho thoáng khí, nhìn cô đi về phía phòng y tế mới an tâm quay trở lại phòng học.
Sau khi vào học giáo viên hỏi hỏi Tả Đường đi đâu, nghe thấy Từ Giang nói đến phòng y tế cũng chưa nói cái gì.
Từ Giang chưa từng cảm thấy thời gian hôm đó sẽ trôi qua chậm như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến lúc tan học, vội vội vàng chạy về phòng y tế, đến chính anh cũng không biết mình sốt ruột bao nhiêu.
Còn chưa đi đến cửa phòng y tế đã bị hoa khôi trường cản lại, nếu là ngày thường Từ Giang khẳng định sẽ đùa giỡn cô ta một chút, nhưng mà hôm nay không giống nhau.
Anh muốn đi thăm Tả Đường. Mặt mũi của hoa khôi trường có chút không qua được, ủy khuất bắt lấy chân Từ Giang.
“Chẳng lẽ anh Từ Giang không thích em ư?”
“Anh Từ Giang ưu tú như vậy sẽ thích người như thế nào?”
Từ Giang đột nhiên ý thức được mình thích cô nhóc kia sao?
Thật là nực cười!
Từ Giang nhìn khuôn mặt nhỏ ủy khuất của hoa khôi trường trong lòng vẫn luôn phủ nhận đáp án miêu tả sinh động kia.
Nhìn phòng y tế gần ngay trước mắt, Từ Giang ôm em gái hoa khôi rời đi.
Buổi tối hôm đó Từ Giang lần đầu tiên mang theo con gái đi đến hộp đêm, uống rất nhiều rượu. Thề phải che giấu tình ý hoang đường ban ngày xuống.
Anh không mang theo bất cứ thứ tình yêu gì hôn hoa khôi trường, đó là nụ hôn đầu tiên của Từ Giang, hôn thật sự cuồng dã.
Mấy người đồng bọn ở bên cạnh vẫn luôn ồn ào, Từ Giang nghe thấy âm thanh ồn ào, lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như mất đi thứ gì đó, trống rỗng rồi.
Nghĩ đến ngày mai là cuối tuần mọi người đi chơi, một đám người chơi đến nửa đêm mới thuê phòng khách sạn, mọi người ồn ào để Từ Giang và hoa khôi trường vào một phòng.
Từ Giang uống rất nhiều rượu, đầu óc rất loạn, người trước mắt một lúc là Tả Đường một lúc là hoa khôi, cuối cùng biến thành Tả Đường.
Không biết có phải do uống rượu hay không, Từ Giang vuốt ve người trước mắt dùng nụ hôn nhẹ nhàng trằn trọc nhất len vào khoé miệng cô ta, muốn tiến thêm một bước thì đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa, Từ Giang chán ghét đẩy ra, lắc lắc đầu bị say, Từ Giang thấy rõ người trước mặt.
Hoa khôi trường chưa đã thèm nhích lại gần, bị Từ Giang đẩy ra thật mạnh, hoa khôi trường tức giận đứng lên mở cửa rời đi.
Từ Giang lẳng lặng ngồi ở mép giường, không muốn thừa nhận mình nghĩ đến Tả Đường.
Qua thật lâu mới nghĩ tới hôm nay cô bị ốm. Dùng nước lạnh tắm rửa một cái cảm giác thanh tỉnh hơn rất nhiều. Anh tìm một lý do thật tốt cho chính mình, chỉ là quan tâm bạn học mà thôi.
Ngày mai là cuối tuần, Tả Đường hẳn là đã về nhà hoặc đi bệnh viện, Từ Giang tìm một chiếc xe đi thẳng đến nhà Tả Đường, nhà cô ở trong thôn, hoàn cảnh nơi này rất kém cỏi, đường tắt rất hẹp nên xe chỉ có thể ngừng ở ven đường.
Từ Giang tự mình đi vào, đã là nửa đêm, ngoại trừ tiếng chó kêu, không có âm thanh khác, đèn đường rất ốm, Từ Giang hỏi thăm được địa chỉ tìm thấy một căn nhà.
Nhà Tả Đường ở tầng 4 cuối ngõ nhỏ, Từ Giang hối hận vì xúc động của chính mình. Hơn nửa đêm rồi người ta khẳng định đã ngủ, lúc anh chuẩn bị đi, vô ý thức nhìn nhìn bên trong ngõ nhỏ nhất, Từ Giang nhìn thấy Tả Đường đứng ở góc tường.
Cô rúc vào trong góc ngủ rồi, có thể thấy được cô ngủ rất không an ổn, mày vẫn luôn nhăn, còn mặc bộ quần áo ban ngày, ban đêm mùa đông rất lạnh, hơi nước rất nặng, quần áo của cô rất mỏng. Từ Giang cởi bỏ áo lông vũ đi đến, thật cẩn thận gọi cô, Tả Đường hừ hừ mới chậm rãi mở to mắt, lại nhắm mắt lại, Từ Giang khoác áo lông vũ trên người Tả Đường, áo lông vũ còn mang theo nhiệt độ cơ thể rất ấm áp.
Tả Đường lại mở to mắt ra lần nữa dùng âm thanh thật mỏng manh nói: “Cảm ơn.” Nói xong lại nhắm lại.
Từ Giang sờ sờ trán của cô cảm giác rất bỏng tay, vội vàng bế cô lên, Tả Đường cao 1m5 rất nhỏ gầy, Từ Giang không tốn lực mà bế cô chạy ra khỏi hẻm.
Còn may trước đó Từ Giang không thuê xe đi, Từ Giang đặt Tả Đường lên xe bảo tài xế đi đến bệnh viện thành phố, dọc theo đường đi Tử Giang ôm Tả Đường gắt gao, trong lòng rất sợ hãi, sợ cô xảy ra chuyện, sợ nếu chính mình không đi tìm cô, cô sẽ làm thế nào. Tả Đường có chút choáng váng mặt mày, ở bên ngoài đông lạnh đã lâu, luôn không tự giác chui vào trong l*иg ngực của Từ Giang.
Bác tài xế rất thức thời không nói chuyện, một đường chỉ lo lái xe, đã đến bệnh viện còn hỗ trợ đưa người đến khoa cấp cứu, Từ Giang cảm kích không thôi.
Dưới các loại kiểm tra trời cũng sắp sáng, Từ Giang mệt đến chết, ngồi ở phòng quan sát chờ kết quả kiểm tra, nhìn Tả Đường hôn mê trên giường, đầu óc của Từ Giang rất loạn, anh không biết làm sao bây giờ. Anh vẫn là một cậu bé mười bảy mười tám tuổi, tình yêu quá thâm ảo, anh không hiểu, chỉ cảm thấy rất để ý đến cô.
Lúc anh phát ngốc bác sĩ cầm kết quả kiểm tra tìm được anh.
“Tả Đường là viêm tuyến tụy thành mủ, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, phải tìm cha mẹ cô ấy ký tên.”
Chỉ là Tả Đường hôn mê trên giường căn bản không có cách liên hệ với cha mẹ cô, Từ Giang chỉ có thể gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp không có phương thức liên lạc cho cha mẹ Tả Đường, Từ Giang chỉ có thể gọi cha mẹ mình, cha mẹ Từ Giang là một người rất khai sáng rộng lượng, lập tức cho Từ Giang tiền phẫu thuật, chỉ là không thể ký tên, nhưng bệnh tình nguy cấp bệnh viện không dám chậm trễ, liên hệ với lãnh đạo bệnh viện làm phẫu thuật cho Tả Đường.
Lúc cha mẹ Từ Giang đi đến nhìn thấy con trai ngồi ở cửa phòng phẫu thuật là bộ dáng không biết làm sao của anh mà đau lòng không thôi.
Từ Giang không giải thích với cha mẹ quá nhiều, chỉ nói là gặp trên đường. Tuy rằng ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nhìn anh như vậy, hai người cũng không dám nói cái gì. Phẫu thuật rất thuận lợi, Tả Đường được đưa đến ICU quan sát, căng thẳng cả đêm Từ Giang cảm giác được thể lực không thể chống đỡ nổi, ngủ suốt một ngày một đêm mới khôi phục lại được. Thân thể khôi phục, đại não cũng bắt đầu trở nên sinh động, Từ Giang vẫn tìm cho mình một lý do thật đầy đủ, quan tâm bạn học mà thôi.
Tả Đường đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, mẹ của cô cũng chăm sóc ở bên cạnh, nhìn thấy cả nhà Từ Giang, mẹ Tả Đường rất cảm kích, ngay lập tức trả tiền thuốc men mà Từ Giang ứng ra cho mẹ của Từ Giang.
Từ Giang nhìn thấy Tả Đường ở trên giường bệnh mang theo thật nhiều dây, suy yếu nằm ở trên giường nhắm mất lại, Từ Giang biết cô khẳng định đã tỉnh, lông mi rung động đã bán đứng cô, anh cũng không vạch trần cô, nếu cặp mặt kia mở to, Từ Giang lại không biết đối mặt như thế nào.
Tả Đường nghỉ ngơi 10 ngày mới quay lại trường học, vẫn là chiếc áo khoác đơn bạc như cũ, vốn dĩ thân thế đã rất gầy yếu, trải qua lần bị bệnh này cảm giác càng mảnh khảnh.
Cô rất yên tĩnh mà trở về chỗ ngồi, đẩy đẩy ghé vào trên bàn của Từ Giang, Từ Giang làm bộ không kiên nhẫn mở to mắt, ghé vào trên bàn không có ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tả Đường trước mắt so với trước kia còn nhỏ hơn, đôi mắt cũng lớn hơn, Từ Giang lén gợi khoé miệng lên, thật ra cô nhóc này cũng không phải rất xấu.
“Cảm ơn cậu.”
“Không có việc gì, người như tôi đây tốt bụng, nhìn thấy chó lang thang bị bệnh cũng sẽ đi trị.”
“Ngày đó, sao cậu lại xuất hiện ở đó thế.”
“Vậy cậu ngày đó làm sao lại ở đó.” Từ Giang không muốn trả lời vấn đề này. Cố ý dời đề tài.
“Ngày đó bác sĩ nói nên đi bệnh viện, nên mình về nhà, phát hiện để chìa khoá ở phòng y tế, trở về lấy, phát hiện khoá cửa, cha mẹ mình đều về quê, không vào nhà được.”
“Ngu ngốc.”
“Là có chút ngốc.”
Tả Đường cười cười, một nụ cười đơn giản nhưng rất kinh diễm, nhiều năm về sau Từ Giang vẫn luôn nhớ rõ nụ cười nhợt nhạt kia.