Cha mẹ Từ biết con trai bị thương đã là một tuần sau đó, không có nói với Từ Giang đã đến biệt thự của Từ Giang rồi.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tả Đường đang bón trái cây cho Từ Giang.
Từ Giang trách cha mẹ đến đây cũng không gọi điện báo trước một tiếng.
Tả Đường đứng ở bên cạnh không nói gì, chỉ là nhìn mẹ Từ một cái, cầm túi rời đi.
Từ Giang muốn đuổi theo nhưng bị cha Từ kéo lại. Nhìn biểu tình quái dị của cha mẹ. Từ Giang cảm thấy bọn họ có việc gạt mình.
“Hai người có chuyện gì gạt con đúng không?” Từ Giang thử thăm dò.
“Có thể gạt con cái gì chứ.” Cha Từ cười ha hả vỗ con trai.
Mẹ Từ lôi kéo tay con trai nhìn nhìn, một cái sẹo rất lớn. Đau lòng đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
“Nếu mà có người chăm sóc con thì tốt rồi.”
Từ Giang không đành lòng để mẹ đau lòng, an ủi vài câu rồi rút tay ra.
“Tả Đường chăm sóc khá tốt.”
Mẹ Từ nghe vậy sắc mặt không được tốt lắm.
Cha Từ thấy vậy vội vàng hoà giải.
“Tả Đường là một cô gái tốt, nhưng con bé sẽ đồng ý ư? Dù sao cách biệt giữa gia cảnh hai nhà cũng có chút lớn.”
“Cô ấy sẽ đồng ý, hai người cứ chờ xem.” Từ Giang cười nói.
Sắc mặt cha mẹ Từ có chút không tốt, mẹ Từ chăm sóc Từ Giang liên tục mấy ngày.
Mỗi lần Từ Giang muốn đi tìm Tả Đường đều bị mẹ Từ tìm các loại lý do cản lại.
Thời gian nửa tháng mẹ Từ đều ở cạnh Từ Giang.
Sau đó trong công ty đột nhiên có rất nhiều việc cần anh phải tự mình xử lý, cha Từ nói cho anh đây là đang bồi dưỡng năng lực của anh, tuy rằng Từ Giang xử lý công việc đã thuận buồm xuôi gió.
Từ Giang đạt được tự do đã là một tháng sau.
Thật vật vả lấy thời gian ra gọi điện cho Tả Đường, kết quả điện thoại tắt máy.
Đi đến bệnh viện thành phố tìm cô, người trong phòng nói cho anh Tả Đường đã quay về bệnh viện tỉnh.
Từ Giang cảm thấy rất kỳ quái, lần trước trợ lý nói cho anh Tả Đường cần phải ở bệnh viện thành phố ngốc hai năm, lúc này còn chưa đến nửa năm làm sao lại gọi về?