Tả Đường và cô giúp việc đỡ Từ Giang vào trong xe, lái xe đi đến bệnh viện.
Nghe thấy phải truyền dịch, mặt Từ Giang xám như tro tàn, anh mặt dày mày dạn xin Tả Đường dẫn anh về nhà.
Tả Đường bị anh phiền đến mức không chịu được, cuối cùng chỉ có thể đồng ý cùng anh truyền dịch, Từ Giang mới ngậm miệng lại.
Chờ đến khi y tá đến để truyền dịch cho anh, anh lại kêu lên, quấn lấy Tả Đường muốn ôm một cái.
Y tá nhìn Từ Thái Tử gia vô cớ gây rối mấy ngày hôm trước, hiện tại giống như một con bạch tuộc treo trên người bác sĩ Tả Đường nhà mình, cằm đều sắp kinh ngạc rớt.
Tả Đường không nghĩ đến Từ Giang còn biết sợ, xử lý miệng vết thương cũng chưa thấy anh như vậy.
Cô giúp việc bên cạnh cũng sắp không nhìn nổi. Chính mình nhìn Từ Giang lớn lên thì từ khi nào bắt đầu sợ bị tiêm?
Từ Giang ỷ vào việc mình phát sốt, một bộ dáng cô vợ nhỏ làm Tả Đường tức giận muốn đánh người.
Mỗi lần chuẩn bị đánh, anh sẽ giơ tay bị thương của mình lên. Tả Đường không thể không nhân nhượng với anh, đến cuối cùng Từ Giang cũng được như ý nguyện ôm người đẹp truyền dịch.
Từ Giang lấy lý do tay mình người khác không trị được hết để bá chiếm Tả Đường rất nhiều ngày.
Quần áo cũng không để cho cô giúp việc giặt, cơm cũng không cô làm, chỉ cần Tả Đường giặt, Tả Đường làm, cuối cùng dứt khoát để cô giúp việc về nhà nghỉ ngơi.
Tả Đường tùy tiện ném quần áo vào máy giặt, kết quả giặt hỏng quần áo của Từ Giang, gọi cơm hộp cho anh, kết quả để Từ Giang kéo vài ngày, thiếu chút nữa thì ngỏm củ tỏi.
Nhìn Từ Giang suy yếu nằm ở trên sô pha, Tả Đường vẫn có chút áy náy, nói chuyện cũng không tự giác mà ôn nhu hơn rất nhiều.
Từ Giang hưởng thụ sự chăm sóc của Tả Đường, ngẫu nhiên còn lén cười.
Đây là những ngày Từ Giang vui vẻ nhất trong nhiều năm như vậy, chỉ cần Tả Đường ở bên người, mặc dù không nói gì, khoé miệng Từ Giang vẫn sẽ giơ lên. Tựa như một cậu bé rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, tâm tình không khỏi vui mừng.
Anh sẽ đưa ô cho Tả Đường vào ngày mưa, chờ cô ở cửa bệnh viện khi cô sắp tan tầm. Chỉ muốn nhìn thấy cô sớm một chút.
Tháng ba hoa đào nở, Đào Hoa Cốc của thành phố A vẫn luôn được giới trẻ yêu thích nhất để đi du xuân, Từ Giang chuẩn bị rất lâu.
Đặc biệt phun nước hoa, đi cửa hàng hoa lấy hoa, hoa hồng tươi đẹp để đầy cốp xe.
Lòng Từ Giang tràn đầy vui mừng lái xe đi vào bệnh viện chờ Tả Đường tan làm.
Đợi đến trời tối cũng không thấy Tả Đường đi ra, điện thoại cũng không gọi được, Từ Giang có chút bực bội. Đành phải đến khoa cấp cứu tìm cô.
Bởi vì trước đó Từ Giang vô cớ gây rối ở khoa cấp cứu, trong khoa đã sớm truyền đi việc giữa anh và Tả Đường.
Một y tá nhỏ nhìn thấy Từ Giang, cười hì hì nói: “Từ tiên sinh, anh tìm bác sĩ Tả Đường à? Cô ấy đi khám bệnh tại nhà, vừa rồi bên Đào Hoa Cốc đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Bác sĩ Tả Đường mới vừa ngồi xe cứu thương đi đến đó.”
Từ Giang có chút mất mát, nhưng ngay sau đó lái xe đến Đào Hoa Cốc.
Quả nhiên lối vào cao tốc có một vụ tai nạn giao thông, rất nhiều người vây quanh.
Nghe người qua đường nói là một chiếc xe chở xăng cùng với một chiếc xe con chạm vào nhau.
Xe cứu hoả, xe cứu thương, cảnh sát giao thông đều đến.
Nhân viên cứu hoả đang sơ tán đám người, xe chở xăng bị nghiêng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xảy ra nổ lớn.
Từ Giang nôn nóng đi vào giữa đám người, nhìn thấy xe con bị lật nghiêng, nhân viên cứu hoả đang hủy cửa. Có thể nghe thấy trong xe truyền đến tiếng khóc. Một bên đầu xe tải choẻ xang đánh vào giữa vòng bảo hộ, toàn bộ đầu xe đều đã biến hình, nhân viên cứu hoả không mở cửa xe ra được, chỉ có thể đạp vỡ cửa sổ.
Tài xế xe tải có thể sắp không được, Từ Giang thấy Tả Đường bò lên, sợ tới mức muốn tiến lên, bị một cảnh sát giao thông bắt lấy.
“Làm sao lại để bác sĩ đi vào.” Từ Giang lớn tiếng chất vấn.
Cảnh sát giao thông cũng bực bội, ai nguyện ý để một người phụ nữ bí quá hoá liều.
“Miệng vỡ quá nhỏ, tình huống của tài xế không rõ, chỉ có thể để bác sĩ có dánh người nhỏ đi vào, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của cô ấy.”
Nói xong thì đẩy Từ Giang ra ngoài.
Tả Đường đeo nẹp cổ lên người tài xế, đá văng cửa ra từ bên trong.
Nhìn thấy Tả Đường an toàn thoát ra, Từ Giang mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảnh sát trước đó lôi kéo Tả Đường nói: “Bạn trai cô à?”
Tả Đường lắc đầu, khóe miệng lại hơi hơi giơ lên.
Từ Giang hẹn hò không thành công ở Đào Hoa Cốc, lại ngồi với Tả Đường ở trong văn phòng viết báo cáo khám bệnh tại nhà. Cho đến khi những người bị thương được xử lý hết, đã là đêm khuya.
Từ Giang nhìn sợi tóc hỗn độn của Tả Đường, đau lòng muốn vì cô vén ra sau tay, lại bị cô quay đầu né tránh.
“Từ Giang, tay anh đã tốt không sai biệt lắm rồi, không cần tới bệnh viện, trở về uống chút thuốc hạ sốt là được rồi.” Đôi mắt Tả Đường không nhìn anh.
Từ Giang nhíu nhíu mày. Nhỏ giọng nói: “Tâm tư của anh em một chút cũng không hiểu!” Thấy Tả Đường thờ ơ đành phải bĩu môi nói: “Không gặp được em, anh sẽ không uống thuốc. Nếu em mặc kệ anh, để cánh tay này phế đi cũng được, chỉ cần em vui vẻ là được.”
Một phen chơi xấu la lối khóc lóc, Tả Đường không chống đỡ được. Chỉ phải kệ anh.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc tan tầm, Từ Giang gấp không chờ nổi muốn đưa Tả Đường đi ăn cơm, lý do là protein có lợi cho việc khép miệng vết thương lại. Trên thực tế Từ Giang đã đói đến mức tim dán vào lưng rồi.
Mở cốp xe ra, một xe hoa hồng tràn đầy, làm Tả Đường ngẩn người. Từ Giang cho rằng cô sẽ cảm động, ít nhất cũng sẽ cười cười. Không nghĩ đến cô chỉ tùy tiện nhìn vài lần rồi tránh ra.
Trên đường Từ Giang không cam lòng hỏi nguyên nhân. Tả Đường trầm mặc một lúc, nói: “Hoa hồng quá mỏng manh.”
Từ Giang muốn hỏi cô thích cái gì, nhưng thấy cô nhắm hai mắt lại, nên không tiếp tục hỏi.
Còn chưa đến nhà ăn để ăn cơm, Từ Giang đã nghe thấy hô hấp cân bằng của Tả Đường, biết cô đã ngủ.
Từ Giang không đành lòng đánh thức cô, nên lái xe quay vài vòng.
Tả Đường mở mắt ra nhìn nhìn chung quanh: “Còn chưa tới sao, tùy tiện ăn chút là được rồi.”
Từ Giang gật gật đầu, đưa Tả Đường mang về nhà.
Tả Đường đứng ở cửa ngừng một lát nói với Từ Giang: “Hôm nay tôi trực ban, không thể đi xa, đợi lát nửa còn phải về. Nơi này…”
Còn chưa nói xong, Từ Giang đã mở miệng: “Quá muộn, nhà ăn đều đóng cửa hết rồi, anh làm cho em ăn, ăn xong thì anh đưa em về.”
Tả Đường không phản đối, đi theo Từ Giang vào nhà.
Từ Giang nói là làm, một người từ nhỏ đến mì gói cũng chưa từng úp làm sao có thể nấu cơm.
Cuối cùng vẫn là Tả Đường tìm thấy một ít mì sợi ở trong tủ lạnh, làm hai bát mì trứng.
Từ Giang cảm thấy bát mì kia rất ngon, ngon đến mức nước mắt của anh sắp rơi ra.
Ăn mì xong, Từ Giang rất cần mẫn thu thập bát đũa, ở trong phòng bếp anh nghe thấy tiếng túi xách của Tả Đường. Anh không muốn cô đi, lại không biết giữ lại như thế nào.
“Choang” một tiếng, bát rơi trên mặt đất, Tả Đường vọt vào, nhìn thấy máu tươi chảy ròng trên tay phải của Từ Giang, vội vàng chạy đến.
Ngón trỏ tay phải bị cắt thành vết thương rất lớn. Tả Đường cau mày trách anh không cẩn thận. Trên tay lại thật cẩn thận mà xử lý miệng vết thương. Cũng may miệng vết thương không phải rất lớn, không cần khâu.
Tả Đường lấy hòm thuốc nhỏ của nhà Từ Giang ra giúp anh tiêu độc băng bó, bộ dáng nghiêm túc làm Từ Giang vẫn luôn cười. Anh đã sớm nhìn lịch phân ban của các cô ở bệnh viện, hôm nay cô không cần trực ban.
Từ Giang lấy lý do mình không xử lý được để giữ Tả Đường lại, nhìn thấy cô không tình nguyện gật đầu, anh vui vẻ giống như một đứa trẻ, chỉ cần có thể giữ cô lại, anh bị thương một chút thì đã làm sao.