Trần Tử Hy, một cô gái 16 tuổi hiện đang học tại Trung học Mã Thiên, một ngôi trường danh tiếng nhất nhì cả nước. Cô sở hữu một khuôn mặt nhỏ nhắn, tao nhã cùng với học lực xuất xắc nên chức vụ hội trưởng đương nhiên thuộc về một học sinh ưu tú như cô, mặc dù cô mới là học sinh năm nhất của trường.
Hôm ấy như thường lệ, sau giờ học cô lại lên đứng ở ban công, chủ yếu để quan sát có học sinh nào làm trái quy định ở khuôn viên sau trường học không.
" Tiểu Hy, ăn gì chưa??",câu nói vang lên từ xa và cô biết chắc giọng nói đó là của Lý Mộc Thê, bạn tốt
của cô.
"Chưa", cô lạnh lùng đáp;
" Đi thôi, chúng ta
ra căn tin đi, mình đói lắm rồi!", Mộc Thê cười tít mắt kéo tay cô đi.
" Cậu là heo sao?
Cậu mới ăn cách đây 2 tiếng"
" haha..cậu không biết sao, dạ dày mình bị thủng rồi"
" Vậy sao, cậu nên đi khám bác sĩ thay vì cứ ăn hoài như thế. Nguy hiểm lắm đấy!", cô nhếch môi cười.
Nguy hiểm sao? Lý Mộc Thê cảm thấy một tia ớn lạnh ngang qua. Cậu ấy quả ko biết đùa mà.
Căn tin lúc này đông hơn bao giờ hết và trong đám người đua nhau
đi lấy thức
ăn tất nhiên phải có Ly Mộc Thê bụng đang đánh trống.
Tử Hy đi vòng quanh căn tin để quan sát tiện thể tìm một chỗ yên tĩnh để ăn cơm. Cô chọn chỗ gần cuối cùng cạnh đám cây và ít người chú ý đến. Lý Mộc Thê đem hai phần cơm đến chỗ cô. Vì là bạn của nhau từ nhỏ nên Mộc Thê rất am hiểu về những món ăn cô ghét đồng thời rất thích.
Hai khẩu phần thật khác biêt, một bên chỉ gồm một chén súp, một ít rau, cơm và thêm vài miếng thịt ba chỉ - đó là phần cơm của Tử Hy. Phần còn lại là của Lý Mộc Thê: thức ăn chồng lên như núi, hỗn hợp đủ loại.. Mặc dù vậy nhưng thân hình của cô vẫn rất cân đối, ko quá mật cũng chẳng quá gầy. Cô cũng được coi là đại mĩ nữ nhưng vẫn chưa thể sánh bằng Tử Hy.
" Rầm...", phần cơm của Tử Hy bị hất văng xuống đất làm mọi ánh nhìn đều hướng về nơi thường ngày vẫn rất yên tĩnh và ít đc chú ý kia.
" Con kia, mày là cái thá gì mà dám cướp bạn trai
tao..",giọng hét chua ngoa của một bà chị phát ra ngay cạnh bàn cô.
" Chị là ai?" vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng cô ngước
lên nhìn chị ta.
" Không biết sao,
Không biết sao... chị ấy là Mẫn Thi hoa khôi khối 11 đấy", cả đám người có mặt lúc ấy thì thầm làm cô ta càng thêm kiêu ngạo mà nghênh mặt nói chuyện với cô.
"Tao không biết mày mới vô trường làm cái gì mà có được vị trí cao như vậy, chắc sư gia nhà mày phải tốn lời nịnh hót ông hiệu trưởng với khoảng tiền khổng lồ đúng không?"
" Này, tao nói trước,mặc dù mày có ít nhan sắc đấy nhưng đừng mơ. Tao không tha cho loại đàn bà đi cướp người yêu của người khác như mày đâu. Đồ ghê tởm!"
Từ nảy tới giờ đã có bao sắc thái biểu cảm trên gương mặt
lÝ Mộc Thê và đám học sinh có mặt ở đó nhưng trên khuôn mặt cô vẫn
giữ nguyên vẻ lạnh lùng như muốn gϊếŧ chết người khác.
Chờ đến lúc ả ta ngưng nói những lời nói
thô lỗ, cô mới bắt đầu bước ra khỏi ghế, khoanh tay đứng trước mặt chị ta..
" Chị nói đủ chưa?", giọng nói không có chút gì
là bực bội, rất điềm tĩnh nhưng lại khiến tất cả mọi người nhất là Mẫn Thi một phen rùng mình.
" Mày....mày mặt dày thật đấy",giọng ả ta có chút run.
" Được rồi bây giờ đến tôi hỏi chị"
" À mà chị tên gì nhỉ...Mẫn Thi hả??"
" Đúng....đúng thế, Mày vẫn không nhớ tên tao"
" Thật không hứng thú, tên của chị là gì mà tôi phải nhớ kia chứ.", Tử Hy tỏ vẻ không quan tâm đến một con người đang tức muốn ói máu trước mặt.
" Chị nói tôi cướp bạn trai chị sao, vậy anh ta tên gì?", cô vẫn trăm sắc thái như một nhìn chị ta.
" Mày còn giả bộ làm gì.Anh ấy là Khương Nguyên lớp 12A, một con ngươi toàn diện.", Mẫn Thi có chút tự hào.
" Cái tên này...là lần đầu nghe. Bằng chứng đâu chị kết tội tôi?"
" Mày còn chối, mày không làm gì tại sao anh ấy luôn bám theo mày như thế"
" À thì ra là anh ta, cái người bám theo tôi suốt và bị đuổi đi ấy hả"
Cô tiến lại gần hơn vài bước, áp sát vào mặt chị ta, thì thầm vào tai ả:
" Quả thật không hứng thú, không có gì hấp dẫn. Thật ra nếu tôi
muốn cướp bạn trai người khác thì phải chọn một người tốt xí chứ. Người
như anh ta mà là hình mẫu lý tưởng của chị sao??.............thất vọng quá!"
" Đúng rồi, nói chị biết mộtbí mật. Bạn trai chị rất thích tôi đấy, thích
cực kì...", giọng nói đầy vẻ khıêυ khí©h, cô
từ từ lùi về sau.
Lúc này, Mẫn Thi tức như muốn nổ tung nhưng chẳng thể mở miệng nói câu gì với cô.
Tử Hy nhìn lướt qua phù hiệu trước áo Mẫn Thi lạnh lùng, nghiêm khắc:
" Hạ Mẫn Thi, học sinh lớp 11B với những hành động và lời nói lỗ mãn, thô tục,cùng cách ứng xừ
thiếu văn hóa.. Và tôi Hội trưởng của trường Mã Thiên không thể chấp nhận.."
" Đình chỉ học 2 tuần chính là hình phạt của cô, hãy tự kiểm điểm lại bản thân. Đây là lệnh của Hội trưởng mong cô chấp hành tốt."
Cô đi ngang qua Mẫn Thi, một cơn gió độc và lạnh làm cho cô ta
cứng lưỡi, tê tái mặt
mày ngồi
bịch xuống chiếc ghế tựa lúc này của cô. Tất cả học sinh đều một phen khϊếp đãng. Thật đáng sợ!