Chú đi bộ đội rồi, còn mình nó với ông bà. Ngày ngày, nó vẫn sang chơi cho đến khi ông bà đi ngủ mới về. Nhìn bà Đúng lúc nào cũng buồn bã vì nhớ chú Tùng. Nó thương lắm.
-Na. Hay bà sang bảo bố con cho con sang đây ở với bà nhé.
– bố con không đồng ý đâu.
– sao lại không đồng ý. Nhà bé tẹo thế, ngần ấy người ở vào đâu. Chú Tùng chú Tuyên đi cả rồi. Giờ có mình bà, con Nghé thi thoảng nó mới sang.
Nó chăng biết nói gì. Chỉ im. Bưng rổ rau ra sân nhặt.
– lấy chỗ rau đấy về cho mẹ nấu. Vuờn nhà mình còn nhiều.
Bà Đúng gói cho nó rau với thịt mang về. Kèm theo lời dặn bố nó tối sang bà có việc. Tối đến bố nó sang bà đúng về. Nó thấy bố đi vào buồng nhìn 3 chị em nó rồi thở dài. Quay ra ngoài.
Trước khi ngủ vẫn nghe bố mẹ nó nói chuyện gì đó. Nhưng mà trẻ con mà… Nó ngủ biến đi ngay.
Hôm nay nhà nó có khách, mấy bác với mấy ông trong họ. Bữa cơm, bố nó nhắc đến chuyện bà Đúng muốn nó sang ở với ông bà. Nói xong câu chuyện, bố nó khẽ thở dài.
– chú đừng nghĩ thế. Ông bà cũng là người nhà, lại dễ tính cho nên anh thấy thế cũng được.
– nhà mình thì ko sao. Nhưng ai ko biết. Lại nói mình hám của.
Bố nó thở dài.
– thì bà Đúng nói. Em cũng từ chối, nhưng bà ấy cứ xin mãi. Tuy mình họ đằng ngoại, nhưng ông bà cũng coi như ruột thịt, có cái gì cũng cho. Giờ ko cho con Na sang thì ngại. Mà cho sang thì…
– thôi. Anh nghĩ chú cứ cho nó sang. Dù sao ông bà cũng già rồi. Có một mìn lủi thủi cũng khổ cái thân.
– vậy… Cho em nghĩ thêm.
– nghĩ gì nữa… Nhà Ng ta đã nói vậy rồi.
Vừa dứt câu thì ngoài cổng có tíêng động
Cả nhà nhìn ra, ông Đúng đứng ngoài ngõ. Bố nó nhanh chân đứng lên đón ông Đúng đi vào.
-cháu mời ông vào xơi cơm ạ.
-Hôm nay nhà có việc gì mà vui thế.
-có đâu ạ. Cháu bắt được mấy con cá thì anh em ngồi với nhau thôi.
-vậy hả?
Ông Đúng đi vào, ngồi xuống cái chiếu cạnh bố nó. Bố nó rót chén rượu mời ông.
-thế ông hôm nay sang nhà cháu chơi là có chuyện gì?
-là tao sang mắng cho mày trận chứ còn gì.
Ông ấy ngồi thẳng vô cùng nghiêm túc, ông Đúng là cán bộ đấy nhá.
-dạ cháu…
-bà Đúng nói thế mà mày giận không cho con Na sang, mấy hôm nay bà không ăn không ngủ được, cứ nhắn tao phải sang đón nó.
-dạ cháu…
-cháu chắt cái gì? Bà ý nói thế có sai đâu, nhà mày đông, nhà tao giờ còn Thằng Tùng nó đi nốt, bà ấy ở nhà có một mình, cho con Na sang có sao mà chúng mày buồn cười.
-dạ… cháu xin lỗi ông, nhưng mà cháu nói thật. Nhà cháu không có, giờ cho con Na sang sợ người ta cười.
-cười cười cái gì… chúng mày cứ nghĩ vớ vẩn. Kệ người ta.
Bố nó đưa chén lên nhận lỗi với ông Đúng. Ông Đúng uống cạn chén rượu rồi mím môi lại, tay đặt lên hai đầu gối nghiêm trang lắm, cả hội ngồi im nhìn ông. Ông Đúng là người có học, cho nên nói câu nào chuẩn chỉ câu đó. Không biết chú Tùng nó có được như ông Đúng không?
-hôm nay có mấy thằng này ở đây, ta cũng nói luôn.
-đấy cái con Na… bà Đúng bảo vợ chồng Thằng Báo là cho nó sang bên ở với bà. Hai nhà gần nhau, chạy qua chạy lại. tối có hôm bà đúng ở nhà một mình, cho nó chơi với bà cho vui. Con Nghé bà đúng không thương bằng con Na… mấy hôm nay cứ nhắc con Na mãi. Giờ chúng mày bàn nhau đi. nếu ngại để tao báo với họ hàng tao nhận nó làm con Nuôi cũng được.
-thôi ạ… chúng cháu phận con cháu, giờ ông nhận con nuôi, chúng cháu không biết xưng hô sao
-thì cứ như bình thường.
-thôi thì cháu có ý này… cứ cho con Na sang ở với ông bà. Bao giờ chú Tuyên về thì con Na lại về đây.
-uh cũng được, thằng Tuyên nó đi 4 năm rồi, giờ nó cũng sắp về rồi, còn về lấy vợ chứ.
-đấy, chúng mày nghĩ nhanh đi, rồi mai cho tao câu trả lời. giờ tao về đây không bà Đúng ngóng.
Ông Đúng đứng lên, quay sang nhìn nó.
-Con Na sang chơi với bà đi rồi chốc ông dắt về.
Nó đứng im nhìn bố và Ông Đúng. Bố nó gật đầu.
-con Na theo ông sang đi rồi chốc đi bộ về. Để ông nghỉ.
-vâng
Nó vâng thế thôi chứ chốc nó đi mình về có mà sợ vãi tè ra ý chứ.
Nó theo ông Đúng đi sang nhà. Thấy bà thì xà vào. Nói véo von, kể chuyện nó đi học. Bà Đúng nghe chuyện cười vui lắm. đến lúc nó nhìn đồng hồ mặt nó ỉu xìu. Không phải vì việc bố bảo về, mà vì vệ một mình nó sợ ma. Chứ nó là con bố mẹ… dù nghèo đến đâu thì đó cũng là nhà nó, nơi mà nó muốn về.
-gì mà mặt Na thế kia.
-cháu phải về đây.
-không về cứ ngủ đây với bà, mai bà sang lấy cặp cho đi học.
-thôi bà ạ. Cháu về ngủ với anh Lên cả cái Tũn.
-thế chơi lúc nữa bà đưa về.
-thôi bà ạ, cháu đi về đây, chắc giờ này vẫn còn người đi ngoài đường. Bà cứ nghỉ đi, không phải lo cho cháu.
Bà cười, xoa đầu nó.
-bé tí mà khôn lắm nhé.
-cháu không khôn đâu, mà mẹ cháu bảo là… đi đường tối các cụ hay vấp ngã. Cho nên bà cứ ở nhà đi, giờ cháu lớn rồi, cháu tự đi được.
-cháu sợ gì.. không có ma đâu, đó chỉ là Na tưởng tượng ra thôi.
-sao bà nói không giống chú Tùng gì cả. Lần nào chú ý dắt cháu về, cũng nói trong bụi tre có ma… có hôm cháu nhìn vào thấy hai cái mắt mà cháu chạy mất cả dép luôn.
Bà Đúng cười ngặt nghẽo. Nó thì vẫn bô bô cái mỏ thật thà.
-có hôm mà chưa kịp dọn phân ở đường, cháu chạy nhanh dẫm phải, mà mất cả bộ quần áo. Mẹ cháu vừa giặt vừa mắng cháu cơ… khổ lắm.
Nó nói như bà cụ non .
-thật ra phân bò trồng cây được, khi nào cháu lớn, cháu sẽ dọn hết phân ngoài đường đi cho sạch sẽ.
-Na ngoan lắm, nhưng khi nào lớn, học giỏi… học xong cấp 3 cho Na sang chỗ chú Tuyên… không phải ở hà làm mấy việc đó.
-thế chú Tuyên làm gì ạ.
-chú Tuyên đi hàn Quốc đó.
-thế chú ý biết nói tiếng Hàn quốc ạ.
-uh…
-chú ý siêu nhề. Cháu học dốt lắm. giỏi mỗi môn thể dục thôi.
Bà Đúng càng cười. cứ quấn quýt bên nó mãi không muốn cho nó về.
-thôi bà ơi muộn rồi, cháu về đây.
-ở lại ngủ với bà.
-bà là phải ngủ với ông giống bố mẹ cháu.
-bố mẹ mày ngủ chung lại đẻ đứa nữa bây giờ.
-thế ông bà ngủ chung đi, đẻ chú cu cháu trông cho. ngày ngày cháu đi học về trông chú cu cho bà làm vườn cũng được
Nghe nó nói mà ông bà nhìn nhau cười khoái trí. Ôi… có nó vui hẳn… cả ngôi nhà chìm trong tiếng véo von của nó.
-thôi cháu đi về thật đây.
-để bà đưa Na về.
-thôi không cần. Giờ này ma còn chưa dậy đâu, khi nào mọi người ngủ nó mới dậy đi ra ngoài.
Ông Đúng phì cười vì nó.
-để ông cả bà đưa Na về được chưa?
Nó nhìn lên vui vẻ gật đầu. ông bà đưa nó về cửa rồi dặn.
-mai lại sang với bà nhé… nghe chưa?
-để cháu xin bố cháu, không chưa xin mà đi bố cháu cho què chân luôn.
-uh… nhớ xin đấy nhé.
-vâng, bà về ngủ đi, đừng lo. Mai cháu đi học về cháu sang chơi với bà.
Nó vui vẻ đi vào trong nhà. Ngôi nhà nhỏ tuy không rộng và đẹp như nhà ông Đúng như ấm á tình thương của cha mẹ và Anh em nó. Nơi mà dù nghèo đến đâu nó cũng mong được trở về.
Tối hôm sau, ăn cơm xong thì bố nó gọi lại bảo.
-Giờ chú Tuyên với Chú Tùng đi vắng, Na sang ngủ với Bà Đúng nhé.
Nó ngồi vắt vẻo đọc sách… ngẩng lên trả lời đơn giản.
-bà Đúng có ông đúng ngủ cùng rồi bố ạ.
-uh… thì biết thế, nhưng ông Bà già rồi, con sang đấy cho vui ý mà.
-con sang chơi thì được chứ con không ngủ với bà đâu.
-thôi nào con. con không thấy ông Đúng sang đây nói con sang đó à.
-nhưng con Thích ngủ với anh Lên và cái Tũn.
-sang bên đấy ông cho con ngủ phòng chú Tùng, nhiều đồ chơi lắm.
-thế ko cho con về nhà à?
-có… con thích về lúc nào thì về.
Nó chẳng thấy vui như lúc nó thích sang nữa. cảm giác bị bắt buộc chẳng thoải mái chút nào.
Nó đi sang nhà Ông Đúng, nhưng lần này không chịu véo von. Nó ngồi bên cạnh bà. Bà đưa cho nó nắm kẹo nó cũng không thiết.
-Na… đi theo bà, bà cho xem cái này.
Nó đứng lên, đi theo bà lên gác. Cái Phòng nó ngủ là Phòng chú Tùng. Trong đấy, bà mua mấy con búp bê để dụ nó,, mắt nó sáng như sao. Miệng cười hớn… nó thấy vui lắm.
-tôi nay Na ngủ đây với bà nhé.
-vâng
Nó vừa nói vừa chơi búp bê. Đến lúc lên giường, tự nhiên thấy nhớ nhà mà tủi thân ghê lắm.
-cháu sao thế…
-cháu muốn về với mẹ
Nó mếu máo, bà nhìn nó cười.
-ngoan, nằm xuống đây, mai bà đưa đi mua quần áo rồi cho đi Thằm chú Tùng.
-cháu không đi thăm chú Tùng đâu, cháu muốn về với mẹ cả em Tũn cơ.
Nó nức nở bà Đúng ngồi dậy lau nước mắt cho nó dỗ dành.
-mai bà cho đi ô tô đi đón chú Tùng về chơi.
Nó nghe vậy thì nằm xuống, chằn chọc mãi mới thϊếp đi. sáng hôm sau, mọi người chuẩn bị đồ đạc lên ô tô. Nó lần đầu được đi ô tô đấy các bác ạ. Háo hức lắm. quê nó nghèo mà.
Đi xa lắm mới đến chỗ chú Tùng. Nó xuống xe mà say ngất trên cành Quất. Chú Tùng ra đón, đưa tay bế nó trên tay, nhìn nó rồi cười, và gọi
-Na ơi… mở mắt ra.
Người nó mềm nhũn… ko biết cái gì luôn. Chú Tùng lại bế nó vào phòng lau mặt cho nó , nó ngủ một giấc ngon lành xong lại quay về. Một lần nữa. cái bụng được tí nào cho ra hết. Lần này… nó ngồi hết lên lòng chú Tùng. Chú bế nó, xoa tóc cho nó, thi thoảng gọi- Na ơi- tiếng gọi vô cùng quen thuộc. Nó mặc kệ… nó say như chết rồi. nó ngủ ngoan trong lòng chú lắm.
Sáng hôm sau chú Tùng dậy sớm. nó ngồi trên bậc nhà nhìn chu tập thể dục.
chú Tùng nó đen đi bao nhiêu, mặt dài ra, gầy hơn . lại già đi, trông không đẹp trai như chị Mến nói nữa rồi. nếu chị Mến biết chú Tùng về thì sao nhỉ?
Nó suy tư.
-na… nghĩ gì đấy.
-cháu nghĩ nếu chị Mến biết chú về ko biết có vui không?
-vui cái gì?
-thì chị ý hay hỏi chú Tùng sắp về chưa?
-thì cháu nghe bà bảo 3 năm chú mới về nên nói chị ấy như thế. Ai ngờ chú đã ở đây rồi.
Chú Tùng phì cười xoa đầu nó.
-chú về 2 ngày thôi Na ơi.
-xong lại đi ô tô lên đấy à. Eo ơi xa lắm. cháu như bay trên xe ý.. thôi… lần này cháu không đi nữa đâu.
Nó xua tay, chú cười.
-lần này chú đi xe lên ga… rồi đi tàu.
-đi tàu á?
Mắt nó lại sáng lên.
-cháu chưa được nhìn thấy tàu luôn. Eo ơi… sướиɠ nhề.
Chú Tùng lại cười.
-chú đi xa lắm.
-Chú đi tận đâu?
-chú vào miền nam
-bao giờ chú về
-3 năm nữa.
Nó bấm ngón tay nhẩm nhẩm.
-là lúc đấy cháu 12 rồi … lúc đấy cháu lớn rồi, cháu không say xe nữa.
chú Tùng cười ngồi xuống nói chuyện với nó.
-Thế Na lại ở nhà trông nhà cho chú. chăm ông bà cho chú… rồi về chú thưởng.
-chú thưởng cái gì?
-thì kẹo, búp bê, với quần áo đẹp
-thôi,… thôi, cháu không cần nữa đâu, bà cho cháu nhiều rồi.
-thế Na thích gì.
-cháu không thích gì, nhưng bà nói bà thích em bé… chú mang về cho bà em bé là cháu vui rồi.
Chú phì cười.
-đợi lúc đó phải có người yêu đã.
-có chị mến làm người yêu chú.
-ko được
-thế cô hôm nọ.
-bạn chú thôi. Ko yêu.
Nó ngơ ngơ…
-thế thì cháu nhá… để cháu xem… làm cách nào cho bà cả chú em bé.
Chú ngặt nghẽo cười vì nó.
-Na… Na…
-dạ
-không được nói với ai chuyện chú bảo cháu làm người yêu nhé.
-tại sao?
-không người ta cười cho đấy.
-tại sao. Như thế xấu à?
-không xấu, nhưng mà chú đùa thôi.
Nó ngồi im có vẻ hụt hẫng. Câu nói ăn sâu vào tiềm thức đứa trẻ giờ lại bị cải chính như vậy… là chú Tùng không thích nó rồi.
Nó đứng lên, dỗi đi vào nhà.
-Na… na…
-cháu có gì xấu… chú giống anh Châu… lúc nào cũng chê cháu.
-chú không chê…mà Na còn bé.
-kệ chú.
Nó dẩu mỏ dỗi hờn.
-Na còn bé… chưa hiểu gì cả… chú xin lỗi đã trêu như thế.
Nó ngồi im… đang cố cải chính cái suy nghĩ của mình… rằng chú không hề thích nó… cho đến giờ… sự cải chính ấy… lại là do chú tự chuốc cực khổ vào người. là chú làm… chú tự chịu.
Hai hôm sau, chú Tùng một lần nữa vác ba lô đi khỏi nhà. Làn này nó không đi tiễn, mà bố nó đi. trước khi đi, chú tiến lại phía nó. Khẽ nở một nụ cười dặn dò.
-Na…
-dạ.
-giờ cháu làm chủ nhân cái phòng đó. Chịu khó ở nhà với bà với ông. Chịu khó học, chịu khó nghe lời… còn lâu nữa chú mới về. Nếu ông bà nói cháu không ngoan, chú sẽ cho ăn đòn đấy nhé.
-không… đấy vẫn là phòng chú, bao giờ chú về cháu trả chú… cháu về…
Nó dỗi…
-sao lại nói thế… chú sai rồi.
-chú đi đi… cháu trông hộ phòng cho chú thôi đấy.
-được rồi, trông hộ cả đời nghe chưa?
-không được, anh Châu không cho cháu trông.
-kệ thằng châu.
-anh Châu thương cháu hơn.
-chú cũng thương mà.
-nhưng mà chú cứ trêu cháu.
-hì hì…Na ngoan mà… Na dễ thương chú mới trêu.
Nó cười thẹn.
-vậy Na ở nhà trông nhà nhớ chưa. Nếu Na không trông là chú không về nữa.
-được rồi… được rồi
Nó nói như bà cụ con…
-thế chú đi bao lâu?
-bao giờ Na nói Na trông cho chú
-được rồi.
-hứa đi
Chú đưa tay ra ngoắc tay nó. Nó cũng đưa tay ra.
-cháu hứa.
-chú sẽ về.
Chú cười thơm nhẹ lên trán nó rồi đứng lên. Nó nhìn theo mọi người cùng chiếc xe lăn bánh đi xa dần. Mấy giọt nước mắt trào ra trên khóe mi… nó lại xa chú rồi… không biết lúc chú quay về… mọi thứ có đổi thay không?
———