Nó học kém lắm các bác ạ. Mấy cái chữ tượng hình cứ nhảy lung tung trong đầu. mỗi mấy chữ A, Ơ cũng hay nhầm lẫn lắm.
Nhiều lúc thấy áp lực nhưng Sợ chú sẽ buồn, và cũng là mong được bên nhau mà cố gắng.
Cả ngày chú Tùng không liên lạc gì hết. Đến tối cũng không thấy nói gì.
Nó nhìn lịch trong điện thoại. chú bảo 2 tuần nữa chú mới về… lần trước hai tuần… giờ lại hai tuần. Nếu đúng lịch… có khi là tuần trước rồi ý. Chờ đợi… quả thật là cảm giác đáng sợ.
Không có tiếng người ta… nó không làm được việc gì hết cả. Đến học cũng không có tinh thần.
9 giờ tối… 24 tiếng kể từ khi nó mất liên lạc. Nó không nuốt nổi miếng cơm nữa… không biết ông ấy đi đâu, làm gì? Với ai? Hay là lại tính quen chị Trinh mà không cần nó… hay là nghĩ lại rồi, muốn ở lại bên đấy không muốn về.
Nó giận… nó buồn, nó nghi ngờ lắm. chán nản chả học bài mà lên giường đắp chăn.
-Quỳnh sao đấy?
-tớ không sao.
Nó lủi thủi… nghĩ tủi thân. Cảm giác sợ hãi ..lo lắng… hoang mang đến tột độ.
Trong đầu có lúc lại nghĩ hay chú xảy ra chuyện gì.. nếu chú Tùng có làm sao…nó chết mất…nó không đủ dũng cảm để tiếp tục như anh Khải.
Nhắc đến anh Khải. có lẽ nó không còn tin vào tình yêu bất diệt, hay tình yêu vĩnh hằng nữa các bác ạ.
Anh Khải mới dẫn một cô gái về. Cô ấy cũng có một cô con gái lớn hơn con trai của anh và chị Rơm. Trong cái suy nghĩ ngây thơ của một cô bé mới yêu lần đầu, tình yêu của nó đẹp, trong sáng và vĩnh cửu. nó cứ nghĩ rằng nó có thể yêu một ai đó trọn đời trọn kiếp, hay bất cứ ai yêu nhau cũng nghĩ về nhau, thương nhớ nhau đến trọn đời. khi mà chứng kiến những nỗi đau anh Khải đã trải qua. Nó nghĩ rằng anh ấy sẽ đau khổ nhiều lắm. và có khi sẽ sống cô đơn suốt phần đời còn lại để chờ ngày đoàn tụ cùng vợ ở thế giới bên kia.
Nhưng hóa ra không phải các bác ạ. Thời gian có thể làm người ta nguôi ngoai đi. những nhu cầu những ham muốn có thể làm người ta quên mất người ta từng có một người. từng rất yêu và từng cho là tất cả. Để rồi câu nói yêu hơn mọi thứ, yêu đến cháy lòng, hay không có nhau thì không hề sống được. Đó chỉ là nói cho đối phương vui thôi.
Nó mất lòng tin thật sự vào tình yêu mất rồi. thế nó có ích kỉ không hả các bác ạ? nó là phụ nữ… ai cũng mong có được một tình yêu đẹp và yêu thương nhau hết lòng. Nhưng suy cho cùng… xa mặt thì cách lòng… người người đã chia ly hai đầu thế giới, không còn ràng buộc phải nhớ thương, không còn lý do bắt nhau phải chung tình. Ai cũng cần cho mình một chỗ dựa… nó chấp nhận… có lẽ…tình yêu chỉ là một khái niệm mà con người đặt ra cho nhau mà ai buông tay trước… người ấy đau khổ.
Nó nằm đó chờ đợi… mệt mỏi… khi 10 giờ tiếng điện thoại vang lên. Số điện thoại lạ hoắc. Làm gì có ai biết số nó ngoài chú Tùng… có chăng mấy cái người gọi nhầm số cố gắng nhắn tin làm quen mà nó không thèm nghe không thèm nhắn lại. giờ tâm trạng đang tồi tệ lắm. chẳng muốn nghe ai nói hết.
Nó kệ điện thoại cứ kêu… nằm vùi đầu vào chăn tự chảy nước mắt… chán đời.
Nhưng cái điện thoại lì lắm. không chịu ngưng luôn. Nó mất kiên nhẫn, cầm lên quát vào đó.
-gọi gì mà gọi lắm vậy. ko quen… vô duyên vừa thôi chứ.
Tiếng đầu dây có vẻ đang đứng im hứng đống nước bọt. Phải im lặng mất cả phút mới thốt được lên lời.
-eo ôi… gì mà dữ vậy?
Cái giọng nói… cái giọng nói… nó giật mình ngồi bật dậy… mở máy nhìn cho kĩ lại xem … đầu số Vina… là đầu số Việt Nam đấy.
-ông là ai.
Nó quát lên cho dù biết người đó là ai, mà lòng nó đang sôi lên sùng sục.
-là người sắp quen em. Em đồng ý cho quen nhé.
-không quen, nhầm máy rồi.
-không nhầm đâu… cho hỏi em có phải tên là con gái không?
-ko.. tên là con Trai…
-vậy em có phải bạn anh Tùng không?
-ko… không quen ai tên Tùng.
-vậy thì nhắn với người chủ máy này giúp anh là ra sân bay đón anh nhé.
Nó sung sướиɠ mà không dám gào lên, nước mắt cứ thế chảy ra thành dòng nghẹn ngào… hồi hộp… bối rối vì bất ngờ.
-sao bảo sang tuần nữa mới về cơ mà.
Nó nói hờn.
-thì cho vợ cái bất ngờ… thấy chưa?
-không thèm.
-thôi… đừng giận, ra đón người ta đi.
-đi bằng gì giờ.
-mặc quần áo ấm vào rồi ra bắt taxi.
-hơn 10 giờ rồi.
-gọi taxi Mai Linh nhé. Anh gửi số tổng đài cho.
Nó uh… cúp máy mà tay chân run. Biết người ta sắp về mà không ngờ đến lúc này lại rối lên… ko biết nói gì với người ta nữa. sợ thật… phần hồn của nó chạy đâu mất rồi… về với xác đi.
chiếc taxi đỗ ở cổng sân bay, 11 giờ tối, máy bay vẫn lên xuống như bình thường. Nó là lần đầu tiên ra sân bay đấy. lơ ngơ lắm cơ… đứng ngơ ngác trước những dòng người đang đi ra khỏi cửa ga … ngóng chờ người đàn ông ấy mà trong tim cứ đập lọan nhịp.
Nó hội hộp quá.. giờ thấy cũng rối lên không biết tả cảm xúc như thế nào.
5 phút… 10 phút…30 phút… trời khá lạnh… hay người đó lại trêu nó… hay lại bỏ nó lại đây nhỉ… tủi thân…bao nhiêu hồi hộp ban nãy chạy theo cái ngóng chờ đi đâu mất rồi…
Tủi thân khi thấy người ta đoàn tụ rồi dắt nhau ra về mà người kia thì mãi đâu không thấy… hay là… hay là bà biết chú về mà đến đón đi mất rồi . Bao nhiêu suy nghĩ xảy ra trong lòng khiến nó tủi thân… tự nhiên nước mắt lại ứa ra. Chảy thành dòng trên má.
Trời lạnh lắm… có đứa con gái đầu không kịp đội mũ, tay không kịp đeo găng. Mái tóc dài buông xuống quá mông, đen và mượt mà ôm lấy cái eo thon thả.
Nó đã lớn rồi… không còn non nớt mỏng manh như con Na của hai năm trước. dáng vóc của một cô thiếu nữ , một cô gái trưởng thành… xinh đẹp nhưng cũng đầy ngây thơ. Ai ai đi qua cũng phải ngước nhìn.
Bất ngờ có bàn tay kéo nó lại… nhẹ nhàng thì thầm vào tai nó.
-ai làm gì mà khóc.
Giọng nói quen thuộc… nhẹ nhàng… đã ăn sâu vào trong tiềm thức… ko là ai khác… chính là anh…
Đôi mắt nó mở to, nhìn người đàn ông đối diện mình. Chiếc áo khoác thể thao cùng chiếc quần kaki vàng. Mái tóc đen và nước da trắng của con trai xứ lạnh. Khuyến mại thêm một nụ cười đầy yêu thương. Chú ấy đẹp… quá đẹp trong mắt nó. Nó đơ ra… nước mắt lại cứ thế tuôn trào qua đôi mắt tròn to và long lanh vì nước. Nó khóc… khóc vì hạnh phúc.. vì người đàn ông nó mong ngóng bao ngày qua đã ở đây. Khóc vì giận… vì yêu quá… ghét quá cái người đàn ông cứ nghĩ nó mãi là con Na ngốc nghếch hồi nào. Ghét lắm cơ.
Thấy nó khóc. chú Tùng chỉ biết kéo nó mạnh ôm siết chặt vào vòng tay. Vòng tay chú to lớn lắm… nó đứng đó… nhỏ bé bên trong… đôi vai run lên khóc vì hạnh phúc. Mọi người ai cứ làm việc của mình mà không hề để ý đến chúng nó. Bởi ai cũng hiểu..cảm giác được đoàn tụ hạnh phúc đến nhường nào.
Chú Tùng rời nó ra, lau cho nó mấy giọt nước mắt, miệng tủm tỉm. đôi mắt âu yếm nhìn nó tinh quái… chắc lại tính trêu nó nữa đây mà.
-thế nào? Quát cả người ta trong điện thoại.
-thì tự nhiên có số lạ, gọi toàn đòi làm quen thì ai mà quen.
-á à?… giờ người ta về rồi… tịch thu điện thoại.
-uh này… trả đó.
Nó vùng vằng rút điện thoại ra đưa vào ngực chú Tùng. Chú Tùng cầm lấy đút túi tủm tỉm.
-thiếu một thứ nữa.
-sạc để nhà mai đưa cho.
-không phải sạc.
-thế không có sạc thì có cái gì?
chú Tùng kéo tay vào eo nó sát lại.
-trả người…
Nó bị lừa rồi… lại cười ngại cúi xuống.
-cái này không trả được. Có mượn thì cho thôi.
-vậy cho mượn cả đời nha.
-đủ tiền mượn không?
-đủ… ko đủ thì làm nô ɭệ trả công. Lo gì.
Nó cười ngại.
-xấu tính.
Chú Tùng siết chặt cười khúc khích sung sướиɠ… cúi xuống nhìn nó tắt nụ cười… nó thẹn
-nhớ anh không?
-nhớ…
-bất ngờ không?
-bất ngờ…
-giờ anh về rồi đây. Tin không
-đang không tin đây là thật.
Chú Tùng nhéo má nó cái đau.
-ai za…
-thấy đau không…
-không đau…
Nó lì, nhưng tủm tỉm cúi xuống.
Chú Tùng lại kéo mặt nó lên, khẽ hôn nhẹ lên môi nó cái.
-tỉnh chưa?
-chưa.
Chú Tùng cong môi. tinh quái cúi xuống, siết nó lại hôn mạnh một cái nồng nàn.. nó ngại với bao nhiêu người. khuôn mặt đỏ tưng bừng… mọi người nhìn chúng nó tủm tỉm. ai cũng thông cảm cho những đứa yêu xa… giờ mới được đoàn tụ.
Chú siết nó vào lòng cười hạnh phúc. Nó cũng ôm lại. vòng tay siết chặt. Nước mắt ngấm vào ngực áo ai kia.
Hạnh phúc quá.. giờ phải xưng hô là anh hay là chú ,như thế nào cho phải đây hả các bác.
Hai đứa dắt nhau về. Nhưng phòng toàn con gái nên tạm cho chú Tùng nó thuê nhà nghỉ ngủ bên ngoài một hôm.
Lần đầu tiên nó đi nhà nghỉ. Ngại ơi là ngại. hai đưa ních kích một đống đồ lên phòng. Bỏ đồ xuống là chú Tùng kéo nó ngã luôn ra giường. Miệng thở phào nhẹ nhõm.
-ôi… về nhà rồi… sung sướиɠ quá.
Nó cũng hạnh phúc mà quên đi mọi thứ. Vòng tay ôm siết lấy người ta rúc vào lòng. Người ta của nó cũng ôm thật chặt tưởng như khiến nó tắt thở luôn ý.
Giờ này đã quá nửa đêm mà hai đứa chả thấy mệt, chả thấy buồn ngủ gì… cứ thế mà ôm nhau cho thỏa nỗi nhớ. Người đàn ông này…mùi hương này… bao nhiêu nhớ nhung.
Chú Tùng cúi xuống, kéo khuôn mặt nó trong ngực mình ra… đôi môi tủm tỉm cong lên hạnh phúc nhưng cũng đầy khıêυ khí©h.
-Na…
-dạ.
-đây có thật không nhỉ.
-thật…
Nó cười ngại.
-hôn người ta cái đi xem có thật không? Hay người ta đang mơ đấy.
Nó vươn người lên chủ động hôn vào môi chú Tùng một cái . một cái thôi mà người ta nhất định không chịu rời ra. Vòng tay ôm lấy đầu nó giữ chặt… đôi môi tham lam chiếm lấy… mạnh mẽ mụt chặt đôi môi nó như thể muốn nuốt trọn… ham muốn vô cùng.
Tiếng thở của cả hai đầy nặng nhọc. Cơ thể nóng lên… nó giữ lấy bàn tay hư hỏng của ai kia đang cố nần mò.
-gì đấy?
-nhớ quá… chết mất thôi.
-thay đồ đi đã, rồi nghỉ.
-uh… nhưng người ta không mệt đâu… không cần nghỉ tí nào.
Chú Tùng luồn tay vào áo nó tham lam với đến bầu ngực đã căng tròn… bóp mạnh khiến cả hai kí©h thí©ɧ. Nó đánh vào tay.
-đừng có mà thế
-cho xin miếng đi… sắp chết rồi
Nó cười
-Từ từ… nhịn mấy năm được thì nhịn thêm có sao đâu.
-nhịn là không thấy, chứ giờ thấy rồi không nhịn nổi.
Chú Tùng mè nheo.
-vậy thay đồ ra đi.
-người ta đi tắm nhé.
-lạnh đấy.
-không sao.
Chú Tùng ngồi dậy cởϊ áσ. Cơ thể rắn chắc khỏe mạnh…nó nhìn mà ngại… nó còn chưa tưởng tượng… nếu chúng nó chấm nhau thì sẽ như thế nào.
Nó cởϊ áσ khoác… theo chú vào rửa cái mặt. Người đàn ông mặc nguyên cái áo phông kéo nó lại hôn lấy hôn để trong nhà tắm. nó biết… chú Tùng đang rất phấn khích… nếu đêm nay ở bên nhau có lẽ chúng nó sẽ… thì sao.
Nó đưa tay giữ.
-đừng… từ từ đã được không? Em… sợ lắm.
-anh nhớ lắm rồi.
-nhưng mà…
-không nhưng gì hết.
-tắm đi… rồi vào nghỉ. Đêm nay không được… em đang… đang bị.
Nó đỏ mặt nói dối, chú Tùng tủm tỉm cười rồi buông ra.
-được rồi. vậy vào cởϊ áσ ra chờ anh.
Nó đi vào nằm lên giường chờ đợi… cảm giác hạnh phúc len lỏi từng ngóc ngách tâm hồn…nằm một mình mà cứ cười mãi thôi.
-có gì mà cười một mình như thế.
Người con trai mặc cáo quần đùi với cái áo phông dài tay đi ra, đứng nhìn nó tủm tỉm. nó mở chăn ra.
-vào đây không cảm lạnh đấy
Chú Tùng hạnh phúc chui vào. Rúc vào ngực nó hít hà. Ôm siết lấy. thích thú.
-làm thế nào bây giờ…
-làm gì?
-thì vợ chồng lâu ngày gặp nhau… có những thứ cần…phải làm hơn thế này.
Nó cười ngại. túm tóc chú dọa.
-này đừng có mà.. vớ vẩn.
-ai vớ vẩn… nhớ chết đi được.
-thì đừng có mà đòi hỏi
-ai đòi.. của người ta đấy chứ.
-của ai cơ…
-người ta mượn được chưa? người ta mượn cái thôi mà.
Chú Tùng cố cắm mặt vào ngực… tay cố bới bới cái áo tốc lên. Nó vừa ngại, vừa hồi hộp nhưng cũng vừa tò mò ham muốn.
-thôi đừng… ngủ đi… đi cả ngày rồi mệt đó.
Nó cố gắng giữ cho chú…
-không mệt tí nào luôn, người ta còn rất khỏe.
-nhưng em nói khôngđược. Em chưa sẵn sàng.
-anh muốn lắm rồi, anh chết mất.
-để khi khác em đền… ngoan.
Nó ngại ngại mà xoa đầu. chú Tùng thì không chịu ngại. Cứ như vợ chồng lâu rồi ý… nhưng thấy nó vậy cũng ngoan ngoãn nghe lời, bò lên ôm lấy nó dỗ cho nó ngủ. Nó nằm trong lòng người ta mà bồi hồi… hạnh phúc của nó bắt đầu… mong rằng hạnh phúc này sẽ bền lâu mãi mãi.
———