Chương 2

Nhà nó và nhà chú Tùng có họ các bác ạ. Hồi nó còn bé, chú Tùng hay sang đây chơi với tụi nó. Trẻ con hàng xóm tụ tập chơi chung với nhau. Nhưng giờ chú Tùng lớn rồi. Lại đi học trường huyện nên không chơi cùng nó nữa .

Nó ôm Đống sách trên tay đi vào nhà. Mọi người đi ra đi vào như có cỗ, nó đứng im nhìn.

– cái na về rồi à. Vào nhà đi.

Tiếng cô Dậu nhà bên nói vọng ra, mẹ nó đi ra bưng theo cái rổ có con gà.

– Na về thay quần áo ra. Rồi sang nhà ông Đúng.

– có việc gì ạ.

– nhà Bác Sông mang con gà sang cảm ơn con cứu chị Nghé.

– còn nhà mình sang cảm ơn chú Tùng cứu con. Ko có chú thì xanh cỏ cả lũ rồi.

Nó đi vào nhà thay quần áo , nó háo hức. Nó thích sang nhà chú Tùng. Vì nhà chú Tùng có tivi màu. Xem bông hoa nhỏ với thời sự, mà tối đến còn có bao Thanh thiên. Mọi khi sợ ma ko dám mò sang, hôm nay có mọi người rồi, sướиɠ quá.

– bố nó cho con gà lên mâm. Với mâm xôi . Mẹ nó bê cái mâm quả nhỏ. Bên nhà ông Đúng cũng đông vui lắm. Mọi người ngồi hết trên phản chờ nhà nó. Nó thò mặt vào chào to tướng.

– cháu chào cụ, cháu chào ông bà, cháu chào các cô chú ạ.

– chào cháu.

Cả nhà chào lại nó.

– cái Na sau này dễ được lòng người lớn, nhanh mồm nhanh miệng lại thật thà.

Cả nhà nhìn nó gật đầu.

– sau này đứa nào lấy đc nó là sướиɠ.

– con gái phải lấy chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho. Lên là phải cho nó lấy chồng gần nếu không thì đến lúc nó chửa đẻ thì còn tiện chạy sang.

-thì làng trên xóm dưới đều người nhà mình cả biết lấy ai bây giờ.

-thì không gả được trong xóm cũng phải gả gần làng , đừng để nó đi xa đến lúc mình già không có chỗ lương tựa.

Nó trẻ con. Hai mặt dán lên tivi sung sướиɠ chẳng để ý người lớn nói gì.

Chú Tùng bước lại đưa cho nó năm kẹo. nó ngẩng lên hai mắt sáng như sao

-chú cho cháu à. cháu xin.

Bố nó nhìn nó rồi trình bày

-hôm nay nhà cháu sang để cảm ơn ông bà và chú Tùng ,không có chú Tùng thì con Na không biết giờ ra sao.

-Gia đình cháu có cái lễ để cảm ơn các cụ phù hộ cháu nó bình an.

Ông đúng gật đầu đón cái mâm rồi cầm nén hương lễ các cụ.

Mọi người ngồi bên dưới chờ đợi cho đến khi Hương tàn thì mâm cỗ cũng được dọn ra mọi người quây quần bên mâm uống rượu và bàn tán.

– Tôi tính thế này nhà ông đúng không có con gái hay cứ cho con Na làm con nuôi, sau này còn có đứa qua lại.

Bố nó tròn mắt ngạc nhiên

-Cháu nào dám nhà cháuphận là cháu, Không dám ngang hàng với các ông.

Ông đồng nhìn bố nó

-tao thấy con Na cũng ngoan ,cụ Chính nói cũng phải . con cháu trong nhà nó làm con nuôi hay cháu nuôi đều được.

Bố nó mừng rỡ

– vậy thì còn gì bằng , nhà ông đúng toàn người có ăn có học sau này con Na cũng được nhờ.

Sau một hồi bàn bạc các cụ trong gia đình quyết định cho no làm cháu nuôi ông Đúng .

Nó chính thức trở thành thành viên trong gia đình ông đúng

Tối tối chị Nghé , có hôm là bà đúng ,hôm là chú Tùng ,hôm là anh châu ,sang dắt nó sang xem ti vi . bà đúng mua quần áo cho nó . gia đình bà đúng khá giả có cái nhà to tướng với cái xe máy đỏ và cái tivi màu, bộ bàn ghế cũng to . chú Tùng có riêng một phòng .

Nó như Chuột sa chính gạo . Tối tối chú Tùng dậy học bài dạy viết chữ . xong việc lại cõng nó về .nó ngồi trên lưng chú véo von như con chim khuyên miệng lúc nào cũng hỏi vài câu đến buồn cười.

– mẹ cháu bảo. Nhìn xem chú có dẫn người yêu về không.

– chú bảo chú chưa có người yêu cơ mà

-Nhưng mà chị Mến thich chú. chị muốn gặp chú . bảo cháu đưa cho chú cái này.

Nó đưa ra nắm giấy gấp gọn trong tay

-cái gì đấy

-thư chị mến gửi cho chú.

-nó có cho cháu kẹo không

-Không

-thế nó cho cháu cái gì mà sai được cháu.

-Không

-Đừng có mà nói dối chú

-cháu không lấy thật mà

-khai ra mau không dọa ma

-thôi cháu xin chú cháu sợ lắm

-có hai mắt to tướng trong bụi tre kìa

-đâu đâu

Nó ngơ ngác nhìn trước nhìn sau ôm thật chặt lấy lưng chú, nép vào còn không dám thở.

-Xuống đi bộ về đi chú đưa đến đây thôi

nó sợ đến vãi cả tè .ôm thật chặt ,Toáng cái mồm lên

-cháu xin chú đừng bỏ cháu lại , cháu sợ lắm

-vậy khai ra cái Mến cho cháu cái gì

-vâng cháu khai

nó run run ôm lấy chú

-chị cho cháu cái kẹp tóc , bảo là nói với chú Tùng là chị nhớ chú.

-Vớ vẩn

-Thật mà cháu có nói dối bao giờ đâu

-cháu không nói dối nhưng không được nghe nó nói . nó ăn nói linh tinh

-nhưng mà chị thích chú thật mà , lúc nào gặp chị mến cũng hỏi chú Tùng chú Tùng.

-Chị thì cũng xinh mà . hay để cháu nói với bà . bà sang hỏi chị Ý làm người yêu của chú.

-cháu có thích chú ném cháu xuống đây không ?

-cháu không

-cho chừa cái tội nói vớ vẩn . cháu mà mách với bà là chú không chơi với cháu nữa.

– Mẹ cháu bảo không chơi với chú để chú còn lấy vợ

-bao giờ cháu lớn chú mới lấy vợ , nghe rõ chưa.

-thế chú đợi cháu à

– chờ cháu làm người yêu chú hả.

-Uh.

Nó cười khanh khách

-thế yêu nhau thì phải làm gì

-thì chú cho cháu đi chơi , mua kẹo cho cháu ăn ,rồi xây nhà cho cháu ở

Trong cái suy nghĩ ngây thơ của nó ,mấy cái chuyện đó chỉ là chuyện thường ngày. chứ nó cũng chẳng nghĩ là yêu nhau lại to tát đến vậy.

-bà bảo chú sắp đi bộ đội có đúng không

-ừ ,ăn tết xong là chú đi ,cháu ở nhà chịu khó nghe lời bà rõ chưa . Thay chú chăm sóc cho bà và ông nữa

-vâng ,để hôm nào cháu bảo chị mến sang, Chăm sóc ông bà thay chú được không

-cháu đừng có nhắc chị Mến nữa .nkhông ăn đòn bây giờ . nó cho cháu cái gì ngày mai trả lại chú mua cho cái khác.

-Chị ấy cho cháu con búp bê.

-Được rồi ,ngày mai chú mua cho hai con nhé

nó mắt sáng hơn sao ,gật đầu lia lịa

-vậy từ giờ trở đi không được nhắc đến chị Mến nữa

nó gật đầu

-vâng được rồi ,cháu sẽ không mach bà chuyện chị mến thích chú nữa.

Nó nhắc đi nhắc lại khiến chú bực mình vứt nó ngay cổng rồi quay đi .

Hôm nay chú đi cùng một lũ bạn đi sang làng bên tìm hiểu . nó nghe bà nói chú đi như thế để tìm người yêu .nó thấy trong lòng bất an .nếu như chú có người yêu ,có khi lại không thèm chơi với nó nữa . nó thấy tủi thân đến lạ.

Đứng lên chào bà chào ông rồi lui thui ra về . lòng nó thấy buồn ,chẳng thiết xem ti vi ,cũng không muốn học bài , ôm nguyên cái cặp rồi ra khỏi cổng.

Đi được một quãng ,nghe tiếng gừ gừ ,nó lại mặt trước mặt sau ,chân tay luôn cuống , hai mắt mở to . người ta bảo sợ ma chính là mắt to hơn người ,quả không sai.

Nó sợ quá ba chân bốn cẳng không buồn nhìn đường … chạy … vừa chạy vừa khóc . nó đi đôi dép, cùng với đôi tất chẳng chịu nhìn đường ,cuối cùng về đến nhà cứt bò dính từ đầu đến chân. Trông nó lúc này ,vô cùng thảm hại . bố mẹ nhìn nó không tài nào nén nổi cười.

Mẹ lấy quần áo cho nó đi tắm thì chú Tùng cũng đi đến nơi . nó nghe từ bên ngoài tiếng chú nói

– cái Na đã về nhà chưa chị

-rồi chú ạ . nó đi một mình sợ quá chạy như ma đuổi người đầy cứt trâu đang Tắm kia kìa

Chú ngồi một lúc thì nó đi ra ,nhìn nó rồi bịt miệng cười. Nó trông thấy chú mà nghĩ giận . giận chú hôm nay đi sang làng bên bỏ nó phải đi một mình , cứt trâu. dính đầy người nó càng thêm giận .

Nó bỏ vào nhà không thèm nói chuyện với chú .chú thì tủm tỉm cười.

-ơ… kìa. Na làm sao đấy

-chú về đi cháu không muốn nói chuyện với chú nữa

-chú cười thôi . chú có tội gì .

-chú bỏ cháu ở nhà một mình cháu sợ ma chết đi được.

– được rồi chú xin lỗi, được chưa nào

chú đưa cho nó mấy cái kẹo

-cháu không ăn

-hôm nay là chị na chê kẹo .thế để chú cho cái Nghé nhá.

Chú quay đi thì nó chạy lại chặn đầu. Chìa tay ra.

-Cháu cả chị Nghé chia đôi.

Chú cười đưa cho nó một nắm kẹo. Và một con búp bê. Mắt nó sáng hơn sao.

-Cho cháu ha

-ừ thichs không

-có cháu thích lắm , cháu xin chú nha .cháu vào đi ngủ đây.

Nó vẫn rỗi , bỏ vào bên trong .chú cũng đi về . mấy hôm sau bận ,không còn gặp nó.

tết xong mọi người chuẩn bị đồ đạc cho chú . nó thấy mặt bà buồn lắm . bà cứ nhìn chú rồi khóc ,dặn dò từng chút một .

chú mặc bộ quần áo bộ đội đi ra soi gương gật đầu hài lòng

-con đi mấy năm rồi về mẹ đừng lo

-bố không muốn mày đi bộ đội sợ mày khổ . con ơi sao lại phải khổ . bố cho đi học lấy cái nghề rồi đi làm . cưới vợ sinh cho tao lũ cháu có phải không

chú cười, vòng tay ôm mẹ

-con đi bộ đội về rồi lấy vợ có sao đâu

-thôi được rồi đã đến nước này thì mẹ Nói lại làm sao được.

Mấy ngày hôm sau mọi người tổ chức liên hoan chia tay chú đi bộ đội . Nó cũng như bà. Thấy lòng mình buồn lắm . nó không muốn xa chú .bây giờ … ai chơi với nó nữa đây . ai binh nó , ai mua kẹo , ai mua búp bê , ai cõng nó về mỗi tối . sao mà chú lại phải đi bộ đội nhỉ. Nó ghét bộ đội.

Lúc chú khoác bao lô lên vai thì nhớ ra nó ,quay lại gọi nó

-na ơi

gọi mấy câu nó mới mò mặt ra ngoài ,đôi mắt buồn xo .chú bước lại miệng gượng cười

-chú đi nhé ! Na ở nhà ngoan ,học giỏiNghe lời ông bà ,bố mẹ . bao giờ về chú mua quà

nó gật đầu , ngẩng lên nhìn cô gái đứng sau .nó ghé tai nói nhỏ với chú

-cô kia là ai

-là bạn chú

-người yêu chú à

-không bạn học của chú

-có giống chị mến không

-giống làm sao được

-vậy thì đúng là người yêu chú rồi vì chị mến không phải người yêu nên không được đến chia tay chú

Chú cau mày

– đã nói không phải cơ mà

-vậy thì ai là người yêu chú

-chú chưa có

-thế còn Cháu

chú phì cười xoa má nó

-Na còn bé chịu khó học sau này lớn mới có người yêu

-thế chuyện hôm nọ chú nói

– chú chỉ đùa thôi .

Nó nghe vậy tủi thân quay vào trong ,không thèm nói chuyện. chú bước theo . Với tay nó

-Na chú sắp đi rồi , đừng giận chú nữa

nó tủi thân nhưng vẫn quay lại. Nhìn vào chú đôi mắt long lanh nước .

– cháu chỉ cần chú hứa chú sẽ về.

-Na ngoan chú sẽ về sớm.

Nó bắt đầu khóc nức nở. Chú lau nước mắt cho nó. Thơm nhẹ một cái lên trán nó.

– chú hứa đi, chú sẽ về.

-Uh… chú hứa.

– cháu sẽ đợi.

———