Chương 21: Hoa quế

Edit:Annhie

Beta: Đậu Xanh

"Cô Tưởng thứ bảy còn phải đi dạy, thật là vất vả cho cô rồi!" Phan Phú đẩy cửa đi vào, cười với Tưởng Hân.

Cô sợ hãi đến nỗi trái tim trong l*иg ngực muốn nhảy ra ngoài, tim đập mạnh, bật loa ngoài của điện thoại rồi đặt trên bàn.

"Có chuyện gì sao?"

"Ai nha, cũng không có chuyện gì, thấy cô cuối tuần còn phải ở lại dạy học, thật vất vả, không bằng buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi mời."

"Không cần, buổi trưa tôi có việc bận rồi."

Ông ta quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ, thấy chúng đều ngẩng đầu nhìn lại, một bé gái mở to đôi mắt tròn xoe của mình, Phan Phú cười ha hả, cong lưng, dùng tay sờ cằm của cô bé.

"Thật đáng yêu!"

Tưởng Hân đem cô bé kia kéo ra, nhíu mày:

"Nếu không còn chuyện gì mời ông ra ngoài cho, tôi còn phải dạy học nữa."

Ông ta lại tiếp tục cười:"Cô Tưởng cũng thật đáng yêu, nhìn xem khuôn mặt nhỏ bé mềm mại này nào có giống người hơn hai mươi tuổi đâu, bạn trai hẳn là mỗi ngày đều đưa đón cô đi? Nói thật, anh ta cũng chỉ vì sắc đẹp của cô thôi!"

"Xã hội bây giờ không đơn giản, có rất nhiều kẻ đi lừa gạt các cô gái, ai biết cái xe đó của anh ta là thật hay đi thuê! Anh ta chắc không có tiền đâu! Cô Tưởng theo tôi xem thế nào?"

Tưởng Hân vội vàng lùi về sau một bước:" Phó hiệu trưởng, ông nói có hơi quá mức! Tôi ở với ai là chuyện của tôi, dù sao tôi cũng không đi theo ông!"

"A, tôi còn chưa gặp qua người nào không yêu tiền đó, cùng tôi ở một chỗ, một tháng tôi cho cô hai vạn, cô muốn hàng hiệu gì tôi đều có thể mua."

"Phan Phú, ông thật ghê tởm! Nói thêm một câu nữa ngày mai tôi sẽ từ chức."

"Ai da, dựa vào cô mà dám uy hiếp tôi, cũng không nhìn mình có mấy phân lượng, nhìn thân hình nhỏ bé của cô, một tay tôi cũng có thể ném. Bây giờ tôi có thể dễ dàng đè cô trên mặt đất."

Cô càng ngày càng thêm chán ghét ông ta, bé gái bên cạnh kéo tay cô, tựa như muốn hỏi điều gì đang xảy ra.

Phan Phú trực tiếp lôi cô bé kia đi:"Một đứa trẻ ở đây ồn ào cái gì, tự đi chơi đi, không thấy thầy với cô Tưởng đang nói chuyện sao?"

Giây tiếp theo ông ta nhanh tay nắm lấy cánh tay cô.

"Ông muốn làm gì? Mau buông tay!"

Ông ta cười rất đáng khinh :"Ồ, cô nói xem tôi muốn làm gì? Nhiều lần muốn cùng cô trở về lại tên kia hớt tay trên, lần này nhất quyết sẽ không bỏ qua cho cô, bây giờ không ai đến cứu cô được, cho cô lựa chọn, chọn tự mình đi theo tôi hay để tôi lôi cô đi trước mặt bọn trẻ."

"Buông tay! Ông còn như vậy tôi kêu lên đó!"

"Cô cho rằng tôi không biết hôm nay trường học không có ai sao? À , có một lão bảo vệ đã năm mươi tuổi, cô kêu lão qua có thể làm gì được chứ? Báo cảnh sát sao? Cho dù vào sở cảnh sát tôi cũng có thể ra, còn không bằng đi theo tôi đi, dỡ phải chịu khổ."

Ông ta cười lên trông thật ghê tởm, khuôn mặt đầy mỡ nhìn thấy khiếp, bàn tay to lớn bóp chặt tay cô, Tưởng Hân bật khóc, dùng sức tránh thoát liên tục lùi về sau, cô chưa bao giờ sợ hãi như lúc này đây.

Lại không nghĩ rằng khuôn mặt tràn đầy ủy khuất càng làm tên béo thích thú hơn.

Cô đột nhiên mở to mắt nhìn, Phan Phú Hữu còn vẫn tươi cười, vài sợi tóc sót lại trên cái đầu trọc của ông ta đột nhiên bị túm giật ra sau, một cú đấm rơi vào mặt .

Hai má đầy mỡ run lên, thế nhưng tiếp tục lại bị đánh, ông ta còn chưa nhìn rõ người đánh mình là ai đã bị đè ra đánh liên tục, cả khuôn mặt bị đánh liền sưng lên, chảy cả máu mắt.

Ba đứa trẻ bên cạnh thấy vậy oa oa khóc lớn, Tưởng Hân vội chạy tới ôm chúng, che mắt lại, thở hổn hển vỗ vào lưng chúng an ủi.

"Không sao, đừng sợ, nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy."

Âm thanh đánh nhau rất lớn, người trên mặt đất còn phản kháng đã dần im lặng, nghe thấy cả tiếng xương gãy, cô còn sợ hãi hơn cả bọn trẻ, nhắm chặt mắt không kìm được mà khóc.

Không biết đã qua bao lâu, Kỷ Thừa lắc lắc cổ tay đã mỏi, đứng lên lãnh đạm nhìn người trên mặt đất, ánh mắt đầy khí lạnh.

Máu không ngừng chảy ra từ khoé mắt, trên mặt bị đánh tơi tả, đôi mắt này không chừng đã bị hỏng.

Dám có ý đồ với người của anh,bị tính như này là đã nhẹ.

Anh kéo người đang ngồi xổm dưới mặt đất lên, ôm thân thể nhỏ nhắn của cô vào ngực, vỗ nhẹ vào lưng cô , dỗ dành y như với một đứa trẻ. Ba đứa nhỏ nắm chặt quần áo Tưởng Hân không chịu buông.

Kỷ Thừa từng bước từng bước kéo ra:"Cô giáo của các con chú sẽ đưa đi trước, đợi lát nữa chính mình đi tìm ông bảo vệ rồi về nhà nhé."

Tay anh cầm lấy điện thoại của cô, ôm người đi ra ngoài, cánh tay dần dần siết chặt, dùng sức rất lớn, nghe được cô khịt mũi, sợ hãi không dám nói gì với anh.

Lên xe, anh dùng khăn ướt lau sạch ngón tay thon dài của mình, nghĩ đến tay mình vừa chạm vào tên đàn ông kia, trong lòng cảm thấy ghê tởm.

Tưởng Hân bóp mũi để đỡ sụt sịt và nói cảm ơn anh.

Anh vẫn nhíu mày, không nói chuyện.

Đến trường học, anh kéo cô xuống xe, hôm nay trong trường rất đông người, các băng rôn được treo đầy cổng trường, nhìn về phía siêu thị.

"Chờ ở đây, không được đi lung tung!" Anh nghiêm giọng nói.

Tưởng Hân nắm lấy góc áo mình gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương.

Anh đi đến siêu thị ở đằng kia, xung quanh có rất nhiều người, ánh mắt họ đều tập trung vào người cô, Tưởng Hân vô thức cúi đầu, hít hít cái mũi.

Cô chỉ lo cúi đầu, bả vai đột nhiên bị vỗ, cô cảnh giác lùi về sau hai bước, suýt chút ngã về phía sau, một bàn tay mềm mại thanh tú nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay cô .

Mùi hương hoa quế thơm ngào ngạt xông vào mũi khiến cô sửng sốt trong giây lát, trước mặt là người phụ nữ tóc dài ngang lưng, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, bộ váy đen đôi môi đỏ mọng khiến cô có chút kinh diễm.

"Xin lỗi, tôi chạy nhanh quá mà không để ý có người."

Giọng nói thật dịu nhàng làm cô nhất thời quên mất nói chuyện.

"Mắt đỏ như vậy là vừa khóc sao?"

Tưởng Hân hoàn hồn vội vàng cúi đầu xoa xoa đôi mắt:"Không, không, cảm ơn đã quan tâm."

Ngón trỏ của người trước mặt che môi cười, khoé miệng nhếch lên độ cung xinh đẹp.

"Em thật đáng yêu, là sinh viên đại học sao? Nhỏ nhắn như vậy chẳng nhẽ là học sinh trung học?"

Cố ý cúi người xuống muốn nói chuyện với cô, Tưởng Hân cắn môi dưới, thật quá dịu dàng, cô không biết dùng giọng điệu nào để nói chuyện với cô ấy.

"Lâm Âm!"

Cách đó không xa có một tiếng quát đầy thịnh nộ vang lên, cả người cô không khỏi run lên, thấy cô ấy đứng thẳng người quay đầu nhìn xung quanh, lại vẫy tay với Tưởng Hân:"Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt!"

Mái tóc đen bồng bềnh tung bay trong gió, cô ấy bước đến cạnh một người đàn ông mặc vest, đi giày da, các vạt lỏng lẻo, cánh tay người đàn ông ôm chặt lấy eo cô ấy, đầu lông mày nhíu lại như bất mãn điều gì đó.

Cô ấy cong môi cười đem cà vạt chỉnh lại, sau đó lại vỗ nhẹ vào chiếc cà vạt như để xoa dịu cảm xúc của chủ nhân nó.

Tưởng Hân chợt nhận ra người đàn ông này chính là vị họa sỹ nổi tiếng mà cô từng xem qua tư liệu.

Thật là trùng hợp! Người phụ nữ đó chắc là vợ của anh ta, thật dịu dàng!

Nhìn một lúc lâu bóng lưng của họ đã bị đám đông che khuất, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người, cô ngẩng đầu, Kỷ Thừa đứng trước mặt cô trong tay cầm một que kem.

" A! Là kem dâu! Thật tuyệt!" Cô cầm lấy que kem, hai mắt sáng ngời, tâm trạng được thả lỏng.

Kỷ Thừa xoa đầu cô :" Chỉ được ăn một cái, mùa đông rất lạnh, ăn nhiều sẽ bị cảm lạnh mất."

Đắm chìm trong niềm vui khi được ăn kem, cô gật đầu, xé vỏ ra, thỏa mãn mà cắn một miếng, nhìn rất vui vẻ.

Người đàn ông bên cạnh híp mắt, không rõ cảm xúc thế nào nhưng khoé miệng cũng nhếch lên đầy ý cười.