Mưa ngày một nhiều. Lãnh lẽo. Gió cuốn bay những hạt mưa nặng trĩu khiến chúng những con dao sắt nhọn lao về mọi phía. Chúng lao về phía thiếu niên đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt cậu quật cường, kiên định, để mặc cho mưa gió tát vào mặt vẫn ngẩn cao đầu không chịu khuất phục. Len lỏi trong ánh mắt đó là uất ức.
Trái với cái cảnh mưa gió ầm ầm, lạnh lẽo kia bên trong căn phòng cách đó không xa lại là ấm áp vô hạn. Lão gia đang nhàn nhạt “thưởng trà”, mùi vị thanh tao lan toả trong không khí khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Thiếu nữ ngồi đối diện âm thầm mỉm cười, nhìn chăm chú biểu hiện của lão gia nọ. Rõ ràng người không có mấy chú tâm đến việc uống trà a, vẫn đang qua khe hở của cửa sổ mà quan sát thiếu niên ngoài kia. Biểu tình… hết sức phức tạp. Không bao lâu sau lại thở dài rồi nhấp lấy một ngụm trà.
-“Sư phụ, người coi con chọn đâu có sai?”
Lão gia rời mắt khỏi thiếu niên, lại đánh ánh mắt qua thiếu nữ trước mặt.
-“A đầu nhà ngươi, bớt nói lời thừa đi! Đừng tuỳ tiện gọi ta là sư phụ như vậy, chốn nay không phải chốn không người.”
-“Người đó nha, đang lảng tránh chuyện con đang nói mà!”
Thiếu nữ hơi nhăn mặt lại. Lão gia nhìn thấy bất giác bật cười. Con gái với con trai quả nhiên khác nhau rất nhiều a.
-“Uhm, rất thông minh. Chọn rất đúng người.”
Nói đoạn sủng nịnh xoa xoa đầu thiếu nữ nọ.
-“Con đi cứu nhân độ thế đây!”
-“Đừng có làm càn.”
Đợi nghe xong câu nói cuối cùng của lão gia, thiếu nữ nọ không màng tới mưa to gió lớn ngoài kia, bước ra ngoài bung dù đi. Lão gia nhìn thấy chỉ biết lắc đầu. Âm thầm quan sát mọi chuyện tiếp theo. Quả nhiên nằm… ngoài dự đoán.
***
Thiếu nữ nọ tên gọi là Xuân nhi. Cách đây hơn một tháng đã dời về Vương phủ này sống. Lão gia nơi đây có tất thảy mười người con trai, trước nay vẫn do chính
người dạy dỗ. Ngày đầu tiên Xuân nhi đến lão gia cũng không có hỏi qua chỉ bảo chọn trong mười người đó một người. Người được chọn chính là Thế Hiển con trai thứ chín
của ngài. Lướt qua cũng không có gì là đặc biệt, chỉ là lão gia cũng phải âm thầm khen ngợi Xuân nhi quả có con mắt nhìn đời.
Thế Hiển thay xong y phục liền rúc mình vào chăn một chữ cũng không nói tới. Xuân nhi cũng không có nói gì lẳng lặng ở bên cạnh cậu, nhẹ nhàng giở một mép chăn ra cẩn cẩn dực dực thoa dược vào đầu gối của cậu. Người Thế Hiển còn lạnh, vẫn đang run rẩy nhưng còn vì một lí do khác nữa. Xuân nhi không cần nhìn cũng biết cậu đang làm gì, vẫn không có hỏi tới. Thoa dược xong liền đứng dậy lấy bút lông cùng nghiên mực và giấy ra một góc phòng viết chữ. Để cho Thế Hiển một khoảng thời gian suy nghĩ.
Ngoài trời, mưa vẫn như trút nước.
***
Trời cũng đã khuya, Xuân nhi cất gọn đồ đạc nhìn lướt qua Thế Hiển vẫn rúc mình trong chăn. Cũng không nói gì, dọn chăn nệm ra một góc phòng rồi thổi tắt nến nằm ngủ. Đừng hỏi tại sao hai người đó ở chung một phòng. Tại sao lão gia cho Xuân nhi chọn một trong mười người con trai của mình để làm gì. Mục đích của ngài là muốn Xuân nhi ở chung một chỗ với người nàng chọn. Không phải ngài không biết nam nữ thọ thọ bất tương thân, cũng không phải không màng tới chỉ là… cái gì nó cũng có lí do riêng khó mà nói ra được. Đến thời điểm nhất dịnh không cần nói, nó cũng sẽ được làm rõ.
Thế Hiển ban đầu nghe được tin này cũng bất ngờ nhưng lời phụ thân nói ra trước nay chỉ có thể nghe theo không thể cãi lại.
(Người xưa có câu “Cá không ăn muối cá ươn, Con cãi cha mẹ trăm đường con hư”)Nên dần rồi quen, cũng không có bài xích với Xuân nhi. Bất quá hai người ở chung một chỗ còn làm cậu thấy vui vẻ hơn trước đây nhiều. Xuân nhi, so với cậu nhỏ hơn vài tuổi nhưng thiên bẩm rất thông minh, đáng yêu cũng khác biệt so với mấy tiểu thơ cậu từng gặp qua. Rất hay quan tâm đến cậu, đặc biệt tâm tính của hai người cũng khá là hợp nhau nên chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết. Cùng nhau ở chung một chỗ thế này cũng không có chuyện gì là không tốt hết a.
Thế Hiển lén mở chăn ra, để mắt quen với bóng tối một lúc mới nhìn thấy được chỗ Xuân nhi đang nằm. Đôi mắt còn ngấn nước long lanh, lại giao động. Cái mũi nhỏ xinh lại khụt khịt. Lưỡng lự một lúc lâu lại…rúc vào chăn.
Xuân nhi chính là vẫn chưa có ngủ, nhất tĩnh nhất động của Thể Hiển dĩ nhiên đều thấy được.
***
Xuân nhi đã muốn lim dim ngủ, mi mắt vừa cụp xuống thì đồng thời cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp rúc vào lòng mình. Cũng không có nói gì để yên đấy. Tiếng sụt sịt vang lên, thứ ấm áp đó run run, ngày một rúc sâu vào lòng Xuân nhi rồi cũng có thứ nước trong suốt ngấm qua y phục. Lúc này Xuân nhi mới lấy tay mình nhè nhẹ xoa lên lưng Thế Hiển. Thế Hiển thấy được nương theo lại càng khóc càng dữ dội. Cứ như vậy ở trong lòng Xuân nhi khóc đến một lúc lâu.
-“Huynh…
không có… đánh hắn, là hắn… dối cha…”
Thế Hiển uất ức nói, tiếng nấc theo đó mà nhiều hơn. Lại khóc lớn. Dù sao cậu cũng chỉ là một tiểu hài tử. Mà một tiểu hài tử khóc có gì là lạ chứ. Mẫu thân cậu mất sớm, cha lại nghiêm khắc với mình… không tìm được ai là chỗ dựa. Khóc trong lòng một nữ tử có gì là không được chẳng phải mẹ cậu cũng là nữ nhân đó sao. Đều giống nhau cả mà. (>.<)~
-“Cha… cha… cha không có… tin huynh.”
-“Muội… muội… cũng không tin huynh
sao?”
Đây là cái lí do khiến huynh ấy không quản mưa bão giông gió, giữa đêm hôm bò qua đây rúc vào lòng nữ tử này mà khóc a. (!?)
Thế Hiển ngẩn đầu nhìn vào mắt Xuân nhi, đôi mắt cậu vẫn vươn thứ nước xao động lòng người. Xuân nhi không có nói gì, ôm
cậu vào lòng. Ấm. Thực rất ấm.
Tiếng sụt sịt nhỏ dần. Cũng chỉ còn vài ba tiếng nấc nhỏ, không có đang ngại. Thế Hiển theo đó mà thϊếp đi. Chìm sâu vào sự ấm áp vô tận. Là người phải biết quý trọng những thứ mình đang có… nên phải triệt để hưởng thụ a.
Ngoài trời, mưa ngớt dần, nhẹ nhàng bay bay trong gió.
Bóng lão gia in trên khung cửa, Xuân nhi quả thực có nhìn thấy, thấy rất rõ. Khe cửa vừa rồi còn hở được khép chặt lại. Lão gia thở phào nhẹ nhõm, bung dù rời khỏi sương phòng của Thế Hiển. Song song, Xuân nhi cũng nhắm mắt lại… ngủ. Lão gia biết, Xuân nhi biết, duy chỉ Thế Hiển là không biết.