Chương 26

Cậu có bạn trai là Alpha không?

Edit by Mozzarelluoi

____________________

Dư Gia Nghệ chưa từng thấy Lục Sơ Cảnh như thế này bao giờ, vẻ ngoài đẹp, thông minh, gia cảnh tốt, cái gì Lục Sơ Cảnh cũng có, người như hắn từ nhỏ đến lớn có lẽ muốn gì được nấy.

Nói cách khác, Lục Sơ Cảnh chính là ví dụ điển hình cho con cưng của trời.

Dư Gia Nghệ cảm thấy Lục Sơ Cảnh chắc chưa từng phải chịu uất ức nào nên mới có thể đơn thuần, nặng tình như vậy.

Lần này hẳn là lần đầu tiên Lục Sơ Cảnh vấp ngã trong đời.

Cậu bị Lục Sơ Cảnh ôm, xương bả vai sát vào kính, hơi đau

Lục Sơ Cảnh ôm chặt eo cậu, cậu biết sức Lục Sơ Cảnh ôm mình lớn thế nào, khuôn mặt Dư Gia Nghệ như bị lông chim lướt qua, là tóc Lục Sơ Cảnh.

Chân tóc vẫn còn nhỏ nước, tí tách rơi lên vai Dư Gia Nghệ.

Cái ôm của Lục Sơ Cảnh rất ẩm ướt, khắp người ướt đẫm, ngay cả cổ áo của Dư Gia Nghệ cũng bị ướt nhẹp.

Hắn hiện tại rất chật vật, một thứ mà Dư Gia Nghệ chưa từng thấy, cũng là thứ không nên có ở Lục Sơ Cảnh.

Mùi hương trầm trong xe càng nồng, như có lọ tinh dầu bị đổ, Dư Gia Nghệ cảm thấy mình dần không thở nổi, ngón tay buông thõng bên ghế, do dự co lên, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên ôm Lục Sơ Cảnh.

Dư Gia Nghệ thích Lục Sơ Cảnh, cậu không muốn gây chuyện với hắn đến mức này, nhìn Lục Sơ Cảnh lúc này, người vô tâm như cậu cũng phải áy náy.

——"Thích em thêm chút nữa đi"

Lục Sơ Cảnh vừa nói vậy, là cậu thích Lục Sơ Cảnh trước, cũng là cậu làm phiền Lục Sơ Cảnh bấy lâu nay, lúc đầu cậu cũng muốn ở bên Lục Sơ Cảnh.

Lần đầu tiên Lục Sơ Cảnh biết yêu đương, thiếu cảm giác an toàn cũng là chuyện bình thường, hẳn là cậu nên xem xét cho cảm nhận của Lục Sơ Cảnh.

Hầu kết của Dư Gia Nghệ chuyển động, rất rõ ràng, thái độ của Lục Sơ Cảnh bây giờ là chịu thua, hắn kiêu ngạo như vậy nhưng bây giờ lại chịu cúi đầu trước người khác.

Cánh tay ôm Lục Sơ Cảnh của cậu do dự, Dư Gia Nghệ ngẩng đầu, chủ động hôn Lục Sơ Cảnh.

"Đừng giận mà" Dư Gia Nghệ dỗ ngọt "Anh xin lỗi"

Chỉ cần một câu nói của Dư Gia Nghệ, nhịp tim của Lục Sơ Cảnh đột nhiên tăng nhanh gấp đôi.

Hắn ngẩng đầu, áp trán mình vào trán Dư Gia Nghệ.

Khoảng cách gần như vậy, Dư Gia Nghệ có thể thấy rõ đôi mắt Lục Sơ Cảnh, hốc mắt hắn hơi đỏ, lông mi dính vào nhau thành từng cụm.

Lần đầu tiên gặp Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ thấy đôi mắt hắn yên tĩnh như biển sâu, sau khi ở bên Lục Sơ Cảnh thì mắt hắn tựa như đá quý, chỉ sáng lên vì cậu.

Bây giờ, Dư Gia Nghệ nhìn vào mắt Lục Sơ Cảnh, cậu cảm thấy bị điện giật một chút, không phải vì rung động, mà là vì đau lòng, tim đau nhói.

Trên lông mi Lục Sơ Cảnh còn dính vài hạt mưa, Dư Gia Nghệ không kìm được, đưa tay nhẹ nhàng lau đi.

Cậu nhẹ nhàng nói, "Em đừng buồn nữa, được không?"

Giọng điệu Dư Gia Nghệ kiên nhẫn chưa từng có, Lục Sơ Cảnh mím môi, Dư Gia Nghệ thấy thế ngẩng đầu hôn Lục Sơ Cảnh.

"Lục Sơ Cảnh?"

Môi Dư Gia Nghệ không lạnh như hắn, nhẹ nhàng chạm lên, hắn chưa kịp cảm nhận độ ấm trên môi đã tách ra.

Lông mi của hắn run rẩy, giống như cánh bướm, Lục Sơ Cảnh hỏi: "Vậy anh sẽ luôn thích em chứ?"

Dư Gia Nghệ ngẩn người, môi mấp máy, lúc cậu không nói nên lời, Lục Sơ Cảnh nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi đột nhiên quay đầu chuẩn bị mở cửa xe.

Dư Gia Nghệ tay nhanh hơn não, đột nhiên nắm lấy tay Lục Sơ Cảnh, cậu không kịp suy nghĩ, vừa nhìn thấy bóng lưng Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ buột miệng nói, "Được thôi"

Tay Lục Sơ Cảnh đang mở cửa thì dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Dư Gia Nghệ.

Hầu kết Dư Gia Nghệ chuyển động, cậu không thích hứa hẹn với người khác, nhưng nếu Lục Sơ Cảnh muốn nghe chút lời đường mật, hoặc những lời này có thể củng cố tình cảm của cậu và Lục Sơ Cảnh, cậu nói cũng được.

Dù sao thì cũng không phải là một lời thề, cũng không phải một lời hứa, đôi nào yêu nhau cũng nói vậy hết, không cần biết có thật hay không

Dư Gia Nghệ ngồi xuống ôm lấy Lục Sơ Cảnh, vỗ nhẹ lưng hắn để an ủi, cậu gác cằm lên vai Lục Sơ Cảnh, cười nói, "Anh sẽ luôn thích em"

Cậu ngoắc tay Lục Sơ Cảnh nhẹ nhàng nói, "Vì thế đừng buồn nữa được không?"

Lục Sơ Cảnh đan lấy tay Dư Gia Nghệ, hắn rũ mắt, cuối cùng "ừ" một tiếng.

Bây giờ Lục Sơ Cảnh dường như lấy lại được bình tĩnh, sau khi cảm giác dao động qua đi, hắn trở lại thành mặt biển không gợn sóng.

"Dư Gia Nghệ"

Lục Sơ Cảnh gọi tên Dư Gia Nghệ, hắn ngoắc tay Dư Gia Nghệ quơ quơ, như hoàn thành một nghi thức cổ xưa, hắn tiếp tục hỏi ngược lại: "Chắc chắn không?"

"Chắc chắn" Dư Gia Nghệ nhẹ nhàng đáp, sau khi dỗ xong Lục Sơ Cảnh, cậu thở phào nhẹ nhõm, "Đưa chìa khóa cho anh, em ướt hết rồi, lái xe không thoải mái"

Cậu mở lòng bàn tay Lục Sơ Cảnh ra, tiếp tục nói, "Anh sẽ lái nhanh về để em đi tắm, đỡ bị cảm lạnh"

Hành động của Dư Gia Nghệ rất rõ ràng, cậu không đợi được Lục Sơ Cảnh đưa chìa khóa cho mình nên tự cạy ngón tay hắn.

Lục Sơ Cảnh đưa chìa khóa màu đen cho cậu, Dư Gia Nghệ mở cửa xe vọt vào giữa trời mưa, ngồi xuống ghế lái.

Lục Sơ Cảnh ngồi ở ghế sau, ngước mắt là có thể thấy Dư Gia Nghệ khom lưng điều chỉnh chỗ ngồi, sau khi chỉnh xong, cậu gạt cần số, lười biếng đặt tay lên vô lăng.

Bên ngoài trời vẫn mưa to, dù cần gạt nước có làm việc hết công suất thì vẫn bị mưa che mắt.

Để tránh chuyện ngoài ý muốn, Dư Gia Nghệ chỉ có thể tập trung hết tinh thần lái xe, không để ý Lục Sơ Cảnh phía sau.

Dù cậu và Lục Sơ Cảnh đã ở bên nhau được một năm, cậu vẫn không thể hiểu alpha chút nào, giống như cậu không hề biết rằng thể chất của alpha khác hẳn với beta, dù bị xối một trận mưa to cũng không bị cảm lạnh.

Cậu cho rằng lời ngon tiếng ngọt của mình sẽ lay động được alpha, nhưng không phải vậy.

Lục Sơ Cảnh ngồi thẳng lưng, chiếc áo khoác màu đen hắn mặc rất bình thường và cũ kỹ, nhưng nó lại khiến nước da của hắn trắng hơn, con ngươi cũng đen lại như trời mưa.

Ánh mắt hắn dán chặt vào Dư Gia Nghệ.

Chừng nào Dư Gia Nghệ vẫn còn thích hắn, hắn sẽ tin những gì Dư Gia Nghệ nói, chỉ cần Dư Gia Nghệ thay lòng đổi dạ, Lục Sơ Cảnh sẽ không bao giờ tin cậu nữa.

Kể từ lần cãi nhau đó, chuyện này dường như qua đi không một tiếng động, nhưng lại giống như một trận động đất, để lại dư chấn.

Dư Gia Nghệ nhận thấy rõ ràng Lục Sơ Cảnh quản cậu nhiều thứ hơn, trước đầy nhiều nhất hắn chỉ nhắn ba lần sáng trưa tối hỏi cậu đang làm gì, nhưng hiện tại tần suất ngày càng cao.

Hơn nữa, Lục Sơ Cảnh bắt đầu dẹp thí nghiệm sang một bên để đón cậu về.

Sau khi Dư Gia Nghệ tốt nghiệp dọn ra ngoài, Lục Sơ Cảnh thậm chí còn muốn sống chung với cậu, Dư Gia Nghệ không ý kiến gì, chỉ nghĩ Lục Sơ Cảnh càng trở nên thân mật với mình, nhưng điều này nằm trong phạm vi chấp nhận được của Dư Gia Nghệ, dù sao thì ở chung cũng không sao, thậm chí ở chung rồi cậu bớt được vài việc.

Dư Gia Nghệ chuyển từ thực tập sinh thành nhân viên chính thức, vẫn ở công ty trước đó, lương cao, phúc lợi tốt, đồng nghiệp cũng tốt, nhưng trừ một chuyện —— nhiều việc

Công việc của cậu rất phức tạp, thường không làm hết trong giờ hành chính, phải tiếp tục làm sau giờ tan tầm, khi sống một mình, phần lớn thời gian đều gọi cơm hộp về giải quyết, nhưng sau khi Lục Sơ Cảnh dọn vào, cậu không cần phải lo việc nhà nữa, ngay cả cơm hộp cũng ít ăn.

Bởi vì Lục Sơ Cảnh bắt đầu học nấu ăn, hắn dùng 99% nỗ lực bù cho 1% thiên phú, những món làm ra miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Dư Gia Nghệ là một người kén ăn, cậu nhiều lần uyển chuyển kiến nghị Lục Sơ Cảnh nên gọi cơm hộp, nhưng Lục Sơ Cảnh vẫn kiên quyết, mỗi ngày đều lạnh lùng mặc chiếc tạp dề vào vào bếp xào nấu, lần nào cũng sắp xếp thực đơn dinh dưỡng khoa học.

Dần dà, Dư Gia Nghệ quen với việc Lục Sơ Cảnh nấu cơm.

Công việc quy định Dư Gia Nghệ phải mặc vest đi làm, nhưng cậu lại không thích loại trang phục gò bó này, khó chịu kéo cà vạt đi vào thang máy.

Cậu tới sớm, trong thang máy không nhiều người lắm, Dư Gia Nghệ đi vào thấy đồng nghiệp đang đứng trước thang máy, cậu cười chào hỏi: "Chào chị Vương"

Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong tổ, thấy ai cũng gọi anh, chị.

"Buổi sáng tốt lành" Chị Vương gật đầu, sau đó nói nhỏ với Dư Gia Nghệ, "Chị nghe nói chúng ta mới đổi sếp, chị Trần được thăng chức, có một người mới được lên chức"

"Thật sao?" Dư Gia Nghệ lòng nói thảo nào nhưng vẫn phối hợp, "Không biết sếp mới là người thế nào"

Chị Vương vuốt cằm, nói hết những gì mình biết: "Nghe nói là con nhà giàu, mới du học về, là một alpha, hình như là họ Úc, tên là Úc Sâm thì phải"

Dư Gia Nghệ giả vờ nhiệt tình nói: "Thế cơ à!"

Sếp mới của họ dường như rất lạnh lùng, không có ý định làm quen, buổi chiều Dư Gia Nghệ mới có cơ hội thấy sếp Úc trong truyền thuyết.

Cậu ôm một đống tư liệu, lịch sự gõ cửa trước khi vào phòng, cho đến khi bên trong có người nói "Vào đi" thì cậu mới từ từ bước vào.

Dư Gia Nghệ nhẹ nhàng đặt tài liệu lên bàn, giải thích: "Đây là báo cáo phân tích hàng quý của bộ phận thị trường"

Úc Sâm "Ừ" một tiếng, thực ra dù không cần chị Vương nói, Dư Gia Nghệ vẫn nhận ra sếp Úc là một alpha, da anh màu lúa mạch khỏe khoắn, đầy chiều sâu cùng ngoại hình anh tuấn.

"Sếp Úc, nếu báo cáo có vấn đề gì cứ hỏi tôi, tôi tên là Dư Gia Nghệ"

Úc Sâm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua cậu, giống như đang ghi nhớ khuôn mặt, Dư Gia Nghệ bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, cậu cau mày, hỏi: "Sếp Úc?"

"Xin lỗi" Úc Sâm thả bút máy trong tay xuống giải thích, "Vì tôi thấy trên người cậu có mùi alpha nhưng cậu nhìn có vẻ không giống mới nhìn cậu kỹ hơn"

Dư Gia Nghệ còn không kịp nói "Không sao" thì nghe sếp cậu hỏi, "Xin hỏi, cậu có bạn trai là alpha sao?"

Câu hỏi này có thể xem là vấn đề cá nhân rồi, nhưng thái độ của Úc Sâm rất lịch sự, câu hỏi cũng không quá giới hạn.

Dư Gia Nghệ kiên nhẫn nói, "Đúng"

Ông sếp Úc Sâm của cậu cười cười, không biết cố ý hay vô tình bình luận, "Alpha của cậu thú vị nhỉ"

Mùi hương trầm trên cơ thể beta nhẹ như sương, nhưng alpha để lại pherromone trên người một beta không cần pheromone trấn an, rõ ràng là để tuyên bố với những người xung quanh là beta này đã có alpha.

Nhưng có vẻ beta này không biết được.

Rất thú vị.

Dư Gia Nghệ giả vờ không nghe thấy câu cuối của Úc Sâm, trở lại bàn làm việc.

Cậu nắm cổ áo ngửi ngửi, ngoài mùi nước giặt quần áo thì không nghe thấy gì hết, cậu không ngửi thấy mùi hương trầm trong trí nhớ.

Từ khi ở chung, Lục Sơ Cảnh rất thích cắn cậu, mỗi tối đều ôm cậu trên giường, cắn lên cổ không có tuyến thể của beta.

Lúc đó, cậu có thể ngửi thấy mùi hương trầm, còn ngửi thấy một chút trên người mình, nhưng mỗi sáng tỉnh dậy, cậu đều phát hiện mùi trầm hương biến mất rồi.

Dư Gia Nghệ cho là mùi tản đi rồi, nhưng có vẻ vì cậu là beta nên không ngửi thấy pheromone, nhưng người khác thì có thể, chẳng qua mùi rất nhạt, không ảnh hưởng đến đồng nghiệp omega và alpha của cậu, Lục Sơ Cảnh cũng thường xuyên đón cậu, có lẽ người khác đã xem đây chỉ là trò tình thú của cậu và bạn trai.

Cậu không ngửi thấy pheromone, nhưng Lục Sơ Cảnh rõ ràng là có thể ngửi được lại không nhắc nhở cậu.

Đêm nay Lục Sơ Cảnh đến trường làm thí nghiệm, không thể đi đón Dư Gia Nghệ, chuyện này cũng hay xảy ra, hắn chỉ theo thói quen gọi điện thoại nói với Dư Gia Nghệ, nhưng hôm nay giọng của Dư Gia Nghệ qua điện thoại hơi lạ, hắn cau mày hỏi: "Sao thế?"

Dư Gia Nghệ mơ hồ nói, "Không sao cả"

Hắn muốn tiếp tục hỏi nhưng Dư Gia Nghệ đã cúp máy.

Lúc làm thí nghiệm Lục Sơ Cảnh cảm thấy hơi nôn nóng bất an, sau khi bị người ta nhắc nhở nhiều lần, hắn cởi kính bảo hộ, nói ngắn gọn: "Bây giờ em cần về một chuyến, phần của em mai sẽ dậy sớm làm, không làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người."

Hắn dứt khoát quay về căn hộ của mình và Dư Gia Nghệ, Lục Sơ Cảnh mở khóa mật mã, đi vào thì thấy Dư Gia Nghệ đang ngồi xếp bằng trên sô pha, trên đùi có một quyển sổ, có vẻ đang tập trung xử lý công việc.

"Về rồi à?" Ánh mắt cậu chuyển từ màn hình máy tính về phía Lục Sơ Cảnh, giọng như bao ngày, "Em ăn chưa? Nếu chưa ăn để anh hâm chút đồ cho"

Lục Sơ Cảnh đứng ở cửa ra vào, hắn do dự một lúc, nhưng vẫn xỏ dép đi về phía Dư Gia Nghệ.

Dư Gia Nghệ đã đi tắm, trên người mặc đồ ở nhà, Lục Sơ Cảnh ngửi ngửi, pheromone hắn để lại trên người Dư Gia Nghệ biến mắt, chỉ còn lại mùi sữa tắm.

Hắn lại hỏi, "Sao vậy?"

Bàn tay gõ trên bàn phím của Dư Gia Nghệ dừng lại, nhìn có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi hỏi, "Lục Sơ Cảnh... có phải ngày nào em cũng để lại pheromone lên người anh không?"

Cậu giữ máy tính, quay đầu về phía Lục Sơ Cảnh hỏi, "Đúng không?"

——————————

Khi Cá biết Nai con thả pheromone lên người mình, trước đây: Cái gì? Có phải em thích anh không?

Bây giờ: Cái gì? Em dám thả trộm pheromone lên người anh?