Thế giới 15 - Chương 1: Nam nô ɭệ Arthur của tôi

Arthur tỉnh dậy trong một cái ôm ấm áp, cậu ngẩng đầu nhìn chủ nhân còn đang say giấc nồng của mình, trong lòng ngọt ngào như được rót mật. Đã lâu lắm rồi bọn họ mới có thế giới của riêng hai người như tối qua, Arthur và chủ nhân trải qua buổi tối đó khá hạnh phúc.

Do lần làʍ t̠ìиɦ trước cũng cách khá lâu rồi, biết nơi đó của Arthur vô cùng khít, mà cậu cũng sợ đau nên động tác của chủ nhân đều vô cùng cẩn thận và dịu dàng. Anh vừa nói bên tai Arthur rằng “Tôi yêu cậu” bằng chất giọng khàn khàn, vừa dùng dươиɠ ѵậŧ lớn của mình đâm vào tuyến tiền liệt nhạy cảm trong lỗ nhỏ của Arthur làm cậu nhanh chóng lêи đỉиɦ.

Nụ hôn của chủ nhân luôn vô cùng nhớp nháp. Dường như anh cố ý phát ra tiếng nước lép nhép làm người khác xấu hổ. Mỗi lần khi Arthur bị dươиɠ ѵậŧ lớn của chủ nhân cắm đến mức khuôn mặt ửng hồng và hai mắt mơ màng, chủ nhân sẽ ghẹo rằng: “Trông Arthur có vẻ rất sướиɠ nhỉ…”

Vô tình nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua, Arthur lại đỏ bừng cả mặt. Cậu chui ra khỏi trong l*иg ngực chủ nhân, sau khi cầm lấy đồng hồ báo thức và nhìn thấy đã 10 giờ, Arthur lười biếng duỗi eo. Cậu định đi làm món chút đồ ngon cho chủ nhân ăn.

Arthur để trần cơ thể, cậu chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ và chiếc tạp dề màu hồng nhạt mà chủ nhân đã chuẩn bị cho mình mà thôi. Đi chân trần trên sàn nhà bằng gỗ lạnh lẽo, cậu vừa khẽ ngâm nga một giai điệu vừa bận rộn loay hoay trong bếp. Đương nhiên món cậu làm là cơm trứng cuộn mà chủ nhân thích nhất.

“Chủ nhân, ngài còn chưa thức dậy sao? Tôi đã làm xong cơm trứng cuộn rồi này.” Arthur đi đến bên cạnh chủ nhân và khẽ chọc mặt anh, nhưng chủ nhân không có chút động tĩnh nào.

Arthur tức giận chống nạnh hừ một tiếng. Tuy cậu biết chủ nhân có thói gắt ngủ mỗi khi thức dậy, nhưng bây giờ đã là mùa thu rồi, nếu không ăn ngay thì cơm trứng cuộn sẽ nguội ngắt: “Chủ nhân, mau dậy đi!”

Chủ nhân gãi tóc, trở mình và tiếp tục ngủ như chết.

Arthur bò lên trên giường và nói vào lỗ tai anh: “Nếu ngài còn không chịu thức dậy và rời giường, tôi sẽ… A…”

Chủ nhân kéo Arthur qua và đè cậu dưới thân, mắt anh ẩn chứa sự tức giận. Arthur sợ hãi cắn môi dưới và không dám lên tiếng: “Cậu lớn tiếng như vậy để làm gì?”

Đối mặt với sự chất vấn của chủ nhân, Arthur trở nên sợ hãi. Cậu cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng đôi mắt chủ nhân giống như một người đã làm sai chuyện.

Chiếc tạp dề màu hồng nhạt trên người Arthur bị chủ nhân cởi xuống, do trên người chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ nên cậu run lên vì lạnh.