Dưới ánh nắng chói chang, các sinh viên năm nhất đều đứng ngay ngắn trên sân vận động một cách nghiêm trang không nhúc nhích. Từng giọt mồ hôi to tướng rơi từ trên trán xuống đến cằm cũng không dám lau đi, bởi vì chỉ cần một người cử động thì tất cả đều sẽ bị phạt.
Khóa huấn luyện quân sự này được thực hiện trong sân trường, các sinh viên đàn anh đàn chị đi ngang qua nhìn thấy bọn họ, thật sự không thể không hồi tưởng lại bản thân mình lúc mới vào trường là như thế nào.
Quả nhiên là năm tháng không buông tha ai.
Đám sinh viên trong phòng Mạc Vũ đều phải tham gia khóa huấn luyện quân sự này, ngoại trừ Trình Tử Đào. Nghe nói cậu ta vừa phẫu thuật tim, đến bây giờ vẫn chưa thể tham gia huấn luyện quân sự được. Có lẽ đây cũng chính là lý do mà làn da của Trình Tử Đào lại trắng như vậy, cậu ta ít khi ra ngoài.
Những ngày phải học quân sự là những ngày rất vất vả, chương trình huấn luyện có thể nói là vô cùng cam go khắc nghiệt. Vào ngày thứ năm, trường tổ chức một buổi huấn luyện dã ngoại 14km. Điều này đối với nhóm sinh viên được nuông chiều từ bé mà nói, thì quả thật là chuyện đau khổ không thể tưởng tượng. Nhưng đối với Mạc Vũ thì không sao cả, cô hoàn toàn không quá xem trọng chuyện này, bởi vì cô chỉ một lòng tập trung quan sát các nam sinh đang tụ tập thân mật với nhau.
“Nè, Mạc Minh, nói thật đi, không phải là cậu đồng tính đó chứ?” Trương Chu Lân ở phía sau lưng cô đột nhiên phát ra một câu như thế.
Con mắt của cậu gặp vấn đề gì à? Sao tôi có thể là đồng tính được?
Mạc Vũ trừng hắn một cái, nói: “Cậu mới là đồng tính đấy, xu hướng tính dục của tôi là vô cùng bình thường.”
“Bình thường? Vậy thì cậu đừng có nhìn chằm chằm vào các nam sinh lớp khác nữa được không?” Trương Chu Lân đột nhiên kề sát vào tai Mạc Vũ thì thầm một câu như thế, đồng thời thổi một luồng khí nóng khiến lỗ tai cô hơi đỏ lên.
Mạc Vũ cảm thấy tức tối, nhưng cũng không biết cãi lại bằng cách nào.
Trong lòng lại âm thầm kêu gào, tôi không nhìn nam sinh chẳng lẽ lại đi nhìn nữ sinh hay sao?! Như thế mới thật sự là đồng tính đấy!
Cô nhíu nhíu mày nói: “Phải phải phải. Tôi là đồng tính đấy, cậu vừa lòng chưa.” Âm thanh câu nói này của Mạc Vũ không lớn, nhưng lại khiến cho rất nhiều người quay đầu lại nhìn cô.
Lúc này cô mới biết được là mình bị Trương Chu Lân chơi xỏ. Cô lập tức nhìn về phía cậu ta một cách hung tợn, Trương Chu Lân ngoác miệng cười nhe hàm răng trắng tinh. Mạc Vũ lúc này thực sự rất muốn đánh cậu ta đến răng rơi đầy đất. Nhưng điều cô không ngờ tới chính là, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc. Sau khi buổi huấn luyện dã ngoại hoàn thành, thì lại có một số cô gái hủ nữ trong lớp đến tìm cô giao lưu.
Lúc đó cô mới phát hiện, hóa ra thế giới này không chỉ có một mình cô là điên cuồng. Mấy cô gái hủ nữ kia giờ cơm trưa còn mời cô ăn cùng, được mời cơm miễn phí có ai mà không thích? Vì thế sau khi nói một tiếng với mấy người bạn cùng phòng của mình, cô đã bắt đầu hoà nhập vào đám hủ nữ trong lớp, trò chuyện về “nhân sinh” một cách hết sức vui vẻ. Chỉ trong một thời gian ngắn bọn họ đã trở nên vô cùng thân thiết.
Buổi chiều hôm đó lúc bọn họ tạm biệt nhau, trùng hợp làm sao lại bị Trương Chu Lân nhìn thấy. Trương Chu Lân vừa cùng cô đi lên lầu vừa trêu chọc.
“A, thằng nhóc này, xem ra nhân duyên của cậu với mấy cô bạn trong lớp cũng không tệ nhỉ?” Trương Chu Lân lúc này đang mặc một bộ đồng phục bóng rổ màu đen tuyền, trong tay còn ôm một quả bóng. Các cơ bắp nên có trên người cậu ta đều có, có thể nói là dáng người rất tốt.
“Này, không phải là cậu đồng tính thật đó chứ?” Trương Chu Lân cau mày nhìn về phía Mạc Vũ. Mạc Vũ cũng ra vẻ quan sát cẩn thận nhìn cậu ta, khiến cho Trương Chu Lân cảm thấy có chút không thoải mái.
“Đúng vậy, tôi là đồng tính đấy cho nên cậu phải cẩn thận một chút, đừng để coi lây bệnh cho cậu.” Mạc Vũ nghiêm túc nói, nhưng trong lòng không khỏi kêu gào.
Trương Chu Lân này đúng là có dáng người không tệ, lại còn có thêm một khuôn mặt đẹp, không đi làm người mẫu thì quả thật đáng tiếc.
“Được rồi đừng nói đùa nữa, mấy người trong phòng chúng ta cùng hẹn nhau chơi bóng rổ, cậu có muốn đi xem không?”
“Được thôi, dù sao tôi cũng không có việc gì làm.”
Mạc Vũ vui vẻ thoải mái đồng ý. Sau đó hai người liền đi ra sân bóng rổ, trên sân lúc này đang là một trận đấu sôi nổi. Tuy rằng Mạc Vũ cũng không mấy hứng thú đối với môn này, nhưng lại có thể quang minh chính đại nhìn các anh chàng đẹp trai, loại chuyện quan trọng như thế, làm sao có thể thiếu phần cô được?
Chỉ thấy trên sân bóng rổ bây giờ là một anh chàng đẹp trai đang ném bóng vào rổ, động tác hết sức oai phong, khiến cho đám fan hâm mộ nữ bên ngoài đều reo lên thích thú. Lúc Mạc Vũ nhìn đến sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, trong lòng không khỏi hít vào một hơi.
Mẹ kiếp, tên Lâm Duyệt Phàm thật sự không phải là người bình thường, sao lần nào gặp hắn cũng đều có thể đẹp trai đến mức khiến người ta mê mẩn như thế?
Lâm Duyệt Phàm dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, vừa xoay người lại đã nhìn thấy Mạc Vũ, ánh mắt giao nhau. Mạc Vũ vội vàng xoay đầu đi nơi khác. Cô không biết rằng mặt mình đã hơi đỏ lên, trái tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Mạc Vũ không biết đánh bóng rổ cho nên chỉ có thể ngồi xem trên khán đài, chỉ có Trương Chu Lân đi qua tiếp tay Lâm Duyệt Phàm. Lâm Duyệt Phàm ra sân ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh Mạc Vũ.
Có quỷ mới biết được trong lòng Mạc Vũ đang kích động cỡ nào, giống như có một con nai con đang chạy nhảy loạn xạ muốn xông ra ngoài. Mạc Vũ trộm liếc mắt nhìn Lâm Duyệt Phàm một cái, liền phát hiện dáng người tên này cũng vô cùng cực phẩm, đến mức cô cũng cảm thấy hoài nghi, vì sao mình lại may mắn rớt vào trong một phòng toàn là trai đẹp như thế...
“Sao cậu không chơi bóng rổ?” Trong lúc không khí đang vô cùng xấu hổ vì bọn họ không ai nói với ai câu nào, Lâm Duyệt Phàm đã mở miệng trước.
“Tôi không biết chơi.” Mạc Vũ trả lời đúng sự thật.
“Tôi có thể dạy cậu.” Lâm Duyệt Phàm nói những lời này xong, liền mở chai nước suối ra uống một hớp.
Mạc Vũ nhìn mà ngơ ngẩn, uống nước thôi có cần phải đẹp trai vậy không?
Lâm Duyệt Phàm thấy Mạc Vũ không trả lời, liền tự mình quyết định: “Vậy thì bắt đầu từ tuần sau, cứ mỗi cuối tuần tôi sẽ dạy cậu chơi bóng rổ.” Lâm Duyệt Phàm nói xong câu này, liền đặt chai nước xuống rồi quay trở vào trong sân.
Mẹ kiếp, đây là cái gì?! Đây có phải là một lời mời không?! Ông trời ơi!
Nội tâm Mạc Vũ kích động đến nỗi suýt chút nữa thì nói không nên lời.
Kỳ huấn luyện quân sự vẫn còn chưa kết thúc, hạng mục cuối cùng trong chương trình chính là cắm trại dã ngoại. Mỗi phòng ký túc xá là một tổ, cùng nhau thực hiện các hoạt động như leo núi, vượt chướng ngại vật, lấy được con dấu theo lộ trình của mình, rồi cùng nhau về hết mới được gọi là qua môn. Đây chính là lúc Lưu Thủy Nguyên hãy tìm kiến thức uyên bác của mình. Thực ra chỉ là chọn chỗ dựng trại, nhưng Lưu Thủy Nguyên lại có thể nói được rất nhiều điều hợp lý, nào là địa điểm phải chọn chỗ bằng phẳng không có núi đá thì sẽ không bị sạt lở cũng không thể ở gần sông nước, tránh bị lũ lụt...
Chọn đông chọn tây một hồi, cuối cùng quyết định dựng trại ở một khu vực bình nguyên. Cũng đồng nghĩa với việc vị trí của bọn họ xa hơn những người khác rất nhiều. Tiếp theo đó thì phát hiện một bạn nữ đi lạc.
Nhưng điều khiến người ta không nói được lời nào, chính là bạn nữ đi lạc này không mang theo gì cả, bây giờ trời cũng đã sập tối, không thể giúp cô ta tìm được tổ của mình, chỉ có thể tạm chấp nhận để cô ta ở cùng với bọn họ một đêm.
Chỉ là vấn đề mấu chốt xảy ra, bọn họ không có đủ lều trại, mỗi người chỉ có một lều, cho nên phải có người nhường lều cho cô gái kia, còn mình vào ngủ cùng với người khác.
“Mạc Minh ngủ cùng với tôi vậy.” Trong lúc mọi người đang không biết thế nào, thì Lâm Duyệt Phàm đã điểm danh Mạc Vũ. Lúc này trái tim Mạc Vũ bỗng nhảy lên liên hồi, trong lòng hoảng loạn. Nhưng đối diện với khí phách không biết phát ra từ chỗ nào của
Lâm Duyệt Phàm, Mạc Vũ không dám phản đối, chỉ đành phải gật đầu.
Mẹ kiếp, mới đó đã phải chung chăn gối với nam sinh rồi sao?! Mình nên làm gì bây giờ?
Mạc Vũ sau khi đồng ý xong mới bắt đầu hối hận, nhưng cô lại nghĩ, nếu mình phản đối thì có thể tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Lỡ như bị bại lộ thân phận thì phải làm sao bây giờ? Trong lòng rối rắm, Mạc Vũ cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp nhận sự trêu đùa của định mệnh.