Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hủ Linh Chú

Chương 32: Cô tin sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quả nhiên như Đường Tống suy nghĩ, An Nhã phát bệnh không tịnh dưỡng tốt liền đi vào trong đường hầm, vừa nghĩ mi tâm liền nhíu lên.

"Đến cùng là bệnh gì?"

Cô cũng là bác sĩ, hi vọng có thể giúp được cô ấy.

Chú Vương mở đèn lên, khung cảnh trong phòng cứ như vậy ánh vào mắt Đường Tống, không ngờ gian phòng không ai ở lại sạch sẽ như vậy.

"Là bệnh bẩm sinh của tiểu thư, không có thuốc trị. Tiểu thư nói, đây cũng là trời cao công bằng, cho cô một thiên phú phải trao đổi một ít gì đó." Chú Vương trả lời xong lại nói: "Trong tủ có áo ngủ sạch."

Đường Tống nhìn chú Vương, hiếu kỳ nói: "Đây cũng là cô ấy tính ra?"

Chú Vương nghe xong, gật đầu cười cười: "Tiểu thư nói, hôm nay sẽ có khách quý vào ở, nên tôi mới chuẩn bị trước, không quấy rầy, tôi đi làm bữa ăn khuya cho Đường tiểu thư."

"Không cần làm phiền, tôi không đói bụng." Đường Tống thực sự không quen được một lão nhân gia như thế hầu hạ, nhiều năm như vậy cô độc lập đã quen.

"Rất nhanh, xem như Đường tiểu thư không ăn tiểu thư sợ rằng cũng đói bụng." Nói xong chú Vương liền quay người rời đi, cài cửa lại.

Đường Tống nhìn chú Vương rời khỏi, bất đắc dĩ cười, cảm giác chú Vương là một lão nhân gia hài hước. Cúi đầu nhìn mình cả người chật vật, đẩy cửa phòng tắm đi vào bồn tắm lớn bên cạnh vặn nước ra.

Đứng trước gương, đem dây buộc tóc gỡ xuống, lấy tay tùy ý thả xuống, tóc dài đen nhánh liền đổ xuống trên đầu vai.

Nhìn chằm chằm mình trong kính, nhớ đến những lời của chú Vương, than nhẹ một tiếng.

...

"Lão tổ tông... Thân thể của ngài, bị sao vậy?" Tay Vương Đồ đè lên trên mạch đập của An Nhã, vẻ mặt khó hiểu nói.

"Ngươi lại gọi ta là lão tổ tông!" An Nhã nghiêm mặt, mới hỏi: "Thân thể của ta có gì không ổn?"

"Trước đó tôi vẫn lo lắng, luôn tìm kiếm thư tịch cổ liên quan. Trước mắt chỉ có một biện pháp có thể trị tận gốc, nhưng quá khó khăn. Nhưng tình trạng cơ thể của ngài hiện tại rõ ràng so nửa tháng trước, thậm chí so mấy năm trước còn tốt rất nhiều, đây là chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Vẻ mặt Vương Đồ kinh ngạc hỏi.

"Phương pháp ngươi tra được là gì?" An Nhã bình tĩnh hỏi.

"Máu của ký chủ."

Nghe thấy bốn chữ này đôi mắt An Nhã hơi rủ xuống, sau đó nhếch miệng lên, nhẹ nói: "Đúng không?"

Vẻ mặt này Vương Đồ xem không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.

"Không còn sớm, ngươi trở về đi." Nói rồi An Nhã ngồi dậy, quay người rời đi.

"Ấy... ?" Vương Đồ vừa định gọi An Nhã lại, lời đến khóe miệng lại ngừng, bởi vì những sự tình này căn bản vốn không có khả năng phát sinh.

Trên người An Nhã có một hồn một phách của ký chủ, nếu như có thể đầu thai nàng căn bản sẽ không chịu phần này tội. Trong mắt Vương Đồ, An Nhã chịu đủ dày vò cùng thống khổ đến từ việc vứt bỏ hồn phách. Là cương thi không cách nào nhập vào Lục Đạo Luân Hồi, sao lại nhận hồn phách của nhân loại?

Nếu không phải thể chất An Nhã đặc biệt, đổi lại cương thi bình thường đã sớm bị hồn phách này phản phệ mà chết.

Nhưng... Vương Đồ không lo lắng cái này.

Nếu như ký chủ bất hạnh kia thật sự đầu thai, đó mới là chuyện lấy mạng!

Than nhẹ một tiếng, Vương Đồ cảm thấy mình là quan tâm mù quáng. Lấy năng lực An Nhã, nàng sao lại không biết kết quả của chuyện này? Thế nhưng nghĩ đến những thứ này, Vương Đồ bỗng nhiên không rõ, vậy thì hơn nửa đêm gọi hắn tới đây làm gì?

Nhún vai, quay người rời đi.

Trong đình viện nhìn thấy Hắc Sát, tĩnh tọa ở trên ghế đôn đá nhàn nhã phơi ánh trăng, liếʍ láp móng vuốt.

Vương Đồ cười cười đi qua, một mặt xu nịnh nói: "Sát huynh, đã lâu không gặp."

Hắc Sát hình như không phải rất thích bộ dáng cười đùa tí tửng của Vương Đồ, duỗi lưng một cái, nhảy tới một ụ đá khác.

Chưa từng thấy con mèo nào như thế, Vương Đồ lại nện bước chân đi đến một bên khác, cười nói: "Hỏi một vấn đề, chị gái xinh đẹp vừa rồi là ai? Bằng hữu của lão tổ tông sao?"

Thấy Hắc Sát không phản ứng, Vương Đồ biết đầu năm nay cầu người đều phải có lễ, huống chi là cầu một con mèo kiêu ngạo như thế?

Nghĩ vậy lập tức móc trong bọc ra một cái bánh bích quy sữa bò đưa tới, Hắc Sát quay đầu, đôi mắt đen thui nhìn bánh bích quy trong tay Vương Đồ.

Cái bộ dáng bình tĩnh này khiến người ta nhìn không ra, là thích hay là không thích.

Sau đó há mồm cắn một cái, quay người không thấy tung tích.

"Ấy... Bánh bích quy của ta!" Vương Đồ bỗng nhiên có cảm giác ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Vấn đề không hỏi được, lại tặng không bánh bích quy.

Lại mở miệng, nhìn chú Vương trong viện đi ra, bất mãn kêu: "Chú Vương, Hắc Sát trộm bánh bích quy của tôi."

Chú Vương thấy thế, hơi kinh ngạc: "Tiểu thư đều trở về, sao cậu còn chưa đi? Có muốn tôi đưa cậu về không?"

"Không cần không cần, tự tôi đi được rồi." Vương Đồ nói, gãi đầu một cái, lại hỏi: "Ấy, Chú Vương. Mỹ nữ tóc dài phất phới vừa nãy là ai?"

Nhìn ra tâm tư của tiểu tử này, chú Vương liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Là khách quý của tiểu thư."

"Khách quý? Không ngờ tới lão tổ tông còn có khách quý." Vương Đồ bĩu môi.

"Tiểu thư rất ít như thế, vì nghĩ cho sự an toàn của cậu, vẫn nên biết ít thì hơn ." Chú Vương một bên nói, một bên đưa Vương Đồ đi ra ngoài.

"Cái này không dám suy nghĩ nhiều,nhưng mà chú Vương, Sát huynh càng ngày càng nghịch ngợm, cầm bánh bích quy của tôi, không thèm để ý đến tôi." Vương Đồ nói xong đã bước nửa người ra khỏi nhã uyển.

"Là chú cũng không để ý tới cậu, Hắc Sát là mèo cái."

Thấy Vương Đồ ra vẻ kinh ngạc, Chú Vương đóng cửa lại.

Đường Tống tắm rửa xong thổi khô tóc, mới phát giác toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau buốt, nâng tay trái lên nhìn chằm chằm vết thương, hơi xuất thần.

Tiếng đập cửa.

Tưởng rằng chú Vương, vừa mở cửa đã thấy An Nhã cũng đã đổi áo ngủ thoải mái dễ chịu, trên tóc còn có chút hơi nước, một tay nâng khay, một tay mang theo một túi đồ vật, đứng tại cửa ra vào.

Nhìn Đường Tống trước mắt mặc đồ ngủ màu trắng, tóc cũng không búi lên, cười cười: "Tôi đã kêu chú Vương nghỉ ngơi, đói bụng không?"

"Tôi vẫn tốt, cô đã kiểm tra xong? Thân thể thế nào?" Đường Tống tương đối lo lắng thân thể An Nhã, mở cửa ra cho An Nhã tiến vào.

"Đã không sao, tôi lấy cho cô bộ quần áo." An Nhã đi vào, đem đồ vật để lên bàn, thả cái túi trên ghế, xoay người nói: "Thứ này sẵn còn nóng ăn mới tốt, quần áo lần trước cô cầm cho tôi, nên dễ dàng thay đổi."

"Cảm ơn." Đường Tống đáp, nhìn đồ vật trong chén canh này, hơi hiếu kỳ: "Đây là cái gì?"

"Là bún. Ban đêm không thích hợp ăn đồ ăn khó tiêu hóa." Vừa nói vừa đem bát đũa dọn xong, lại hòa nhã nói: "Cô nếm thử hương vị, nhìn có thích không."

Đường Tống an tĩnh ngồi ở một bên, cầm lấy đũa nhìn bún trong chén trước mặt, giữa lông mày có một loại hiếu kỳ không nói ra được . Bún này mùi rất thơm, nhưng hình dáng bún lại hơi kỳ quái, không phải đầu dài nhỏ mà bốn phía đều to. Nhưng ba tầng gãy ở giữa bún là cánh quạt sao?

Vỏ bún rất mỏng, như trong suốt.

"Đây là bún gì?" Đường Tống hiếu kỳ hỏi.

"Cô ăn trước đã." An Nhã thừa nước đυ.c thả câu, cầm lấy đũa đã ăn một miếng.

Đường Tống cũng kẹp một ngụm thả ở trong miệng, mới phát hiện trên mỗi cánh quạt chỉ có hai mảnh, da bún thật mỏng vào miệng tan đi, bộ dáng tinh tế nhấm nháp rơi vào trong mắt An Nhã.

"Như thế nào?" Trong ánh mắt An Nhã mang theo một tia mong đợi, hỏi.

Đường Tống gật đầu: "Ừm, ăn ngon. Này là cô làm? Bún này tên gọi là gì?"

An Nhã rủ mày nhìn chằm chằm bún trong chén trước, hời hợt nói: "Thích thì tốt. Kỳ thật là một loại ăn nhẹ ở quê quán, cũng nói không được có tên là gì."

Hiếm thấy cô không có thừa nước đυ.c thả câu, gật đầu yên tĩnh thưởng thức chén bún ý vị sâu xa này.

Sau khi hai người ăn xong, An Nhã để đũa xuống nhìn về phía Đường Tống, thầm hỏi : "Có cảm thấy trên thân thể chỗ nào không thoải mái không?"

Đường Tống lắc đầu: "Trừ miệng vết thương trên cánh tay, còn lại đều là va chạm bị bầm, không có gì."

"Cho tôi xem một chút." Nói xong An Nhã xách cái ghế đi tới bên cạnh Đường Tống.

Một mùi thơm ngát xông vào mũi, Đường Tống nhếch môi ngửi mùi thơm thanh nhã độc hữu trên người cô ấy, đưa cánh tay cho cô ấy. Những vấn đề trong đầu gây tò mò kia, Đường Tống quyết định hỏi một chút.

"Cô đã tính ra Nghiêm Tố sẽ không có việc gì, vì sao cô còn muốn đi nơi đó?"

An Nhã nhìn xem miệng vết thương trên cánh tay, nghe thấy vấn đề này, ngẩng đầu lên, trong con ngươi tinh tế vỡ ra ánh sáng nhu hòa, nói thẳng: "Bởi vì tôi không tính được cô sẽ có chuyện gì hay không."

Đường Tống thần sắc nao nao, mặc dù hiếu kỳ vì sao cô ấy có thể tính ra nhiều như vậy, lại duy chỉ có mình là không tính được có chuyện gì hay không. Nhưng trong lòng lại vì câu nói này, có một tia ấm áp nhàn nhạt.

Nhưng cũng bởi vì vậy, đôi mắt xinh đẹp của Đường Tống hơi nheo lại, nghi ngờ nói: "Cô nghe lén tôi nói chuyện? Còn nữa cơ thể tôi đều có máu bầm, sao cô ... Một chút việc đều không có?"

An Nhã lấy thuốc bôi ra, bôi lên trên vết thương, khóe miệng nhếch lên: "Nghe lén? Tôi không cần như thế? Trời sinh tôi đã có khả năng đem ngũ giác phát huy đến cực hạn nhân loại... Tiến hành luyện tập, có thể lựa chọn nội dung muốn nghe. Còn vết thương trên thân thể cũng như thế, nên tôi mới nói với cô là tôi không sao."

Có thể cảm giác thuốc bôi lạnh buốt thấm vào da, nhưng khiến Đường Tống kinh ngạc chính là những lời này của An Nhã, trong nháy mắt đơn giản không dám tưởng tượng thế giới thật sự sẽ tồn tại kẻ đáng sợ như thế này.

Nhưng lại có một chút không hiểu: "Chuyện này không khoa học!"

"Khoa học?" An Nhã nhướng mày nhìn Đường Tống một chút, nhẹ nói: "Nếu như mọi chuyện có thể dựa theo khoa học đánh giá phân tích, vậy thì không có nhiều phiền não như vậy rồi."

Đầu tiên Đường Tống cảm thấy lời này không đúng, thế nhưng cân nhắc tỉ mỉ lại cảm thấy có đạo lý. Tựa như cô ấy có thể trông thấy những vật kia, đúng là y học, khoa học không cách nào giải thích.

Nghĩ nghĩ, Đường Tống liền hỏi: "Vậy trời sinh cô đã có thể trông thấy những thứ kia sao?" Có lẽ có rất nhiều người sẽ hâm mộ An Nhã có thiên phú như vậy. Nhưng Đường Tống lại không hề hâm mộ, ngược lại hơi đau lòng An Nhã, tuổi thơ như thế muốn bao nhiêu thống khổ?

"Không phải." An Nhã lắc đầu đáp. Cũng đặt thuốc bôi ở bên cạnh, lấy ra băng dính mới vừa sửa sang lại vết thương vừa thấp giọng đáp: "Tôi có thể nhìn thấu lòng người, thông qua đôi mắt lập tức hiểu rõ ý nghĩ của họ. Còn... Có thể trông thấy những thứ kia là bởi vì nửa đường phát sinh một chút... Biến cố."

"Là biến cố gì?" Đường Tống nghe nhập thần, hiếu kỳ hỏi.

An Nhã nhìn vết thương đã được băng bó tốt, nhíu mày nhìn vẻ mặt thành thật của Đường Tống, khóe miệng khẽ nhếch: "Cô tin sao?"

Đường Tống: "..."

"Không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi." An Nhã ngồi dậy, cũng đem bát đũa cùng nhau lấy đi, vừa ra đến trước cửa, nhẹ nói: "Ngủ ngon. Ngủ một giấc thật tốt, còn những chuyện khác, mặt trời mọc lại nói."
« Chương TrướcChương Tiếp »