An Nhã đi qua đó, nhận ra Đường Tống biết người này, an ủi nói: "Sau khi nhìn thấy thì anh ta đã chết rồi, xin lỗi."
"Đây không phải lỗi của cô."
Giọng Đường Tống trở nên lành lạnh, đôi tay nắm chặt, dùng sức khống chế cảm xúc.
An Nhã nhìn hai cỗ thi thể này, nhíu mày nhìn ánh sáng tụ hội trên người Mục Tiểu Trạch, cúi người dùng hai ngón tay đặt lên mi tâm của Mục Tiểu Trạch, chạm một cái, lại nhấc tay chụp một cái, một tay khác lấy ra lá bùa, gấp mấy lần liền trở thành một con hạc giấy.
Đường Tống cứng ngắc đứng tại chỗ, nhếch môi, trong đầu hiện lên hồi ức lúc nhỏ. Trước mắt là một cậu thanh niên cao lớn tràn ngập ấm áp, đã từng đứng dưới ánh mặt trời, cánh tay kẹp lấy bóng rổ, mỉm cười phất tay về phía cô, bóng dáng kia tựa như trở nên càng ngày càng mơ hồ không rõ.
-- Chị Đường, hôm nay chúng ta chơi trốn tìm, chị trốn em đi tìm chị, được không?
-- Chị Đường, em muốn làm cảnh sát, nhưng mẹ em không cho vì sợ em bị thương, em nói với bà ấy, có chị Đường ở đây, dù em bị thương thì nhất định cũng sẽ bình yên vô sự.
Bình ---- yên ---- vô ---- sự! ?
Loại cảm giác trào phúng cơ hồ khiến Đường Tống sụp đổ.
Nhìn hạc giấy trong tay An Nhã, Đường Tống hơi không hiểu, giọng nói nghẹn ngào: "Cô... đang làm cái gì thế?"
"Tôi sẽ siêu độ giúp họ, đời sau sẽ không phải quá đau khổ." Mở cái bình ra, bỏ con hạc giấy vào, quay đầu trông thấy sắc mặt Đường Tống không tốt, lại nói: "Cô không cần tự trách, sinh tử bất quá chỉ là luân hồi thôi, chuyện này không liên quan gì với cô."
Làm sao lại không tự trách đây? Nếu như cô nghe lời An Nhã, cầm danh thϊếp của cô ấy, có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy.
Thế nhưng nghĩ đến những chuyện này, Đường Tống lại không biết biểu đạt cảm xúc mâu thuẫn trong nội tâm như thế nào.
Thật là số mệnh sao?
Số mệnh!
Không khỏi cười lạnh trong lòng.
Mặc dù không nhìn thấu Đường Tống, nhưng cũng biết vì sao cô gái trước mắt lại xoắn xuýt.
Vốn cô ấy cũng không tin quỷ thần, một lần lại một lần lâm vào hoàn cảnh như vậy, có chuyển biến rất lớn đối với những nhận biết thâm căn cố đế, điều này là ngược lại, phàm là người không dễ thay đổi, đều sẽ không thể thừa nhận.
Huống chi cô lại là người cố chấp như vậy đây?
Mà trước mắt bạn bè của cô, đều chết bởi những chuyện mà cô không hề tin là có thật. Dù cho là người kiên cường, nhẫn nại, cho dù là pháp y đã quen nhìn cái chết, cũng không thể tiếp nhận.
Rất muốn nói cho cô biết, đây không phải lỗi của cô.
Chỉ là vừa nhớ tới, ánh mắt An Nhã ngơ ngẩn, vừa rồi không chú ý, tại phần cổ của Mục Tiểu Trạch có một lỗ máu...
Không biết làm sao, chỉ nhìn thấy lỗ máu này, trong đầu An Nhã chợt ông ông dữ dội.
Thậm chí những điểm nghi vấn kia khiến An Nhã có một loại dự cảm xấu. Ánh mắt giấu trong bóng tối của đường hầm nhìn chằm chằm họ chính là ai?
Là người chặt đứt cánh tay nữ thi sao?
Mục đích là vì cứu Đường Tống sao?
An Nhã điều chỉnh hô hấp đều đặn, đi vạch quần áo của Mục Tiểu Trạch ra, nhìn hai lỗ máu trên cổ, cả người đều cứng ngắc lại.
Động tác của An Nhã đột nhiên xuất hiện, cũng dẫn tới ánh mắt của Đường Tống, rất hiển nhiên hai lỗ máu này, cô cũng nhìn thấy.
Không biết tại sao, chỉ trông thấy vết thương này, Đường Tống liền có một loại dự cảm xấu, cảm giác này là từ trong lòng nảy mầm, khiến cả người cô run rẩy.
Vô ý thức lui về sau một bước.
Lúc này hơi thở An Nhã bắt đầu có chút không thoải mái, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn thi thể của Tiểu Quách, cũng mở cổ áo của hắn.
Quả nhiên!
Đột nhiên nơi cổ cũng có lỗ máu tương tự, chân mày An Nhã nhíu càng sâu, đôi con ngươi hiển hiện một loại cảm xúc phức tạp, thân thể liên tục lui về sau mấy bước.
Mắt thấy An Nhã sắp ngã sấp xuống, Đường Tống tiến lên đỡ lấy, cô không biết rốt cuộc An Nhã bị làm sao, sao một người phụ nữ vốn luôn thản nhiên, lại bỗng nhiên trở nên kinh hoảng đối với lỗ máu như vậy!?
"Không thể nào! Không thể nào còn sót lại... Tôi đã gϊếŧ hết toàn bộ chúng... Không thể nào còn tồn tại nữa." An Nhã một mặt thất thần, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Chỉ là câu nói kế tiếp có chút không rõ rệt, Đường Tống cũng nghe không hiểu.
"An Nhã? Sao vậy? Không thể còn có cái gì? Toàn bộ cái gì?" Đường Tống có thể cảm nhận được thân thể trong ngực đang run nhè nhẹ, thấy đôi môi cô trắng bệch, toàn bộ da thịt cảm giác trong suốt như đang bị một loại bệnh, mà mắt trái chậm rãi hiện ra dấu vết màu tím, khiến Đường Tống ý thức được một vấn đề.
Từ ban đầu trông thấy An Nhã đã cảm thấy khí sắc của cô không tốt, da cô rất trắng, cộng thêm ánh đèn lờ mờ ở nơi này thật khó xác nhận. Bây giờ xem ra, hiện tại An Nhã xảy ra chuyện...
Trực giác nói cho cô biết, An Nhã lại phát bệnh.
Đã bị bệnh còn cố tình chạy tới, đến cùng là vì sao?
Là vì cô sao?
Đường Tống không dám suy nghĩ nhiều, hơi lạnh trên thân thể An Nhã dần dần tăng thêm, hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều... Đem tất vả vào trong tầm mắt, duỗi tay ôm lấy eo của cô ấy, ôm chặt vào trong ngực, hơi lạnh này... Ập lên người Đường Tống khiến cả người cô đều nổi da gà.
Trong miệng cô luôn không ngừng lẩm bẩm, Đường Tống nhìn thấy, mày nhíu càng chặt.
Lúc này cô thật sự rất đau lòng cho cô gái trong ngực.
Cuối cùng cô ấy có bí mật gì, lại gánh vác chuyện gì?
Quay đầu nhìn thi thể Mục Tiểu Trạch và Tiểu Quách một chút, lại khó hiểu nhìn An Nhã.
Rốt cuộc cô ấy đang lo lắng chuyện gì, sợ thứ gì chứ?
Tình huống xảy ra đột ngột như thế này khiến Đường Tống tạm thời không có tâm tư cân nhắc quá nhiều, chỉ biết nếu tiếp tục trì trệ nữa chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của An Nhã.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, khiến Đường Tống có một loại cảm giác bất lực. Đây là nơi nào? Bên ngoài lại nguy hiểm thế nào... Cô hoàn toàn không biết.
Cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, ngoại trừ ôm thật chặt, đem toàn bộ nhiệt độ cơ thể mình cho cô ấy thì cô có thể làm gì?
Còn có thể... Làm gì?
Cảm giác cô gái trong ngực, bắt đầu yên tĩnh lại.
"An Nhã... Cô đừng ngủ... An Nhã... Cô trả lời tôi một tiếng." Đường Tống lo lắng cho An Nhã, lớn tiếng gọi cô.
Lưng và eo cơ hồ đều sắp bị sức mạnh của hai cánh tay An Nhã bẻ gãy, hô hấp bắt đầu không thoải mái.
Vươn tay, xoa gương mặt của cô ấy, lo lắng gọi.
"An Nhã, cô tỉnh lại! Cô tỉnh lại đi!"
Bỗng nhiên hai tay nới lỏng khí lực, đôi môi sớm đã không có huyết sắc của An Nhã hơi mở ra, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Đừng lo cho tôi, cô đi mau... Nơi này... Nguy hiểm!" Nói xong, An Nhã triệt để không còn tri giác.
Đây là ý gì?
Bảo cô đi một mình sao?
Làm sao Đường Tống có thể làm ra loại chuyện này, An Nhã là vì cứu cô nên mới tới đây!
"Sao tôi có thể mặc kệ cô chứ! Cô ráng chịu đựng, tôi cõng cô ra ngoài..." Đã không thể lo lắng bên ngoài có nguy hiểm gì đang chờ, dù là gặp lại thi lông hoặc là bạt quỷ mà cô ấy đã nhắc tới, Đường Tống cũng không sợ.
Cùng lắm thì, cùng chết!
Tê -- tê --
Ngay tại thời điểm lòng cô như lửa đốt, Đường Tống phát hiện Tiểu Quách nằm bên cạnh Mục Tiểu Trạch đứng lên.
Gương mặt này đã biến thành màu xanh tím quỷ dị, Đường Tống không biết nên miêu tả như thế nào, chỉ nhìn thấy lông tơ toàn thân liền dựng thẳng lên, nhịp tim dồn dập, lại như vĩnh viễn dừng lại trong nháy mắt, huyết dịch toàn thân, từ đầu đến chân, tất cả đều ngưng kết. Ngay sau đó là tất cả huyết dịch nhanh chóng rút về ẩn núp bên trong trái tim, tứ chi trở nên lạnh lẽo.
Một khắc này, Đường Tống thừa nhận cô rất sợ hãi, sợ đến mức không thở được. Thế nhưng so với sợ hãi cô càng không thể chấp nhận, lại có thêm người rời khỏi thế giới của cô.
Đặc biệt là An Nhã, cô ấy không thể có chuyện gì, càng không thể liên lụy cô ấy... Cùng chết.
Đường Tống đã quyết định, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Nhưng đáy mắt mang theo một chút gợn sóng, nếu như tất cả cảnh tượng trước mắt là hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy...
Đường Tống rũ mày đưa ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt An Nhã.
Khóe miệng nhếch lên, nghĩ như thế này cũng không tệ.
Không biết sức mạnh từ đâu tới, trực tiếp ôm An Nhã đang hôn mê ra sau lưng, trong đầu lại hiện lên một phương thức cô cũng không thể nào hiểu được. Mở băng vải ra, vết thương nơi đó còn chưa khép lại, chỉ thấy ánh mắt của Tiểu Quách vừa nhìn An Nhã lại quay về phía cô.
Cô đang đánh cược!
Cược mình trở thành mồi nhử, dẫn dắt Tiểu Quách với gương mặt đang dần dần trở nên dữ tợn ở trước mặt rời khỏi.
Chỉ có như thế An Nhã mới có thể sống sót.
Mọi chuyện cơ hồ tiến hành dựa theo suy nghĩ của Đường Tống, quả nhiên thân thể Tiểu Quách chậm rãi chuyển phương hướng sang Đường Tống, từng bước một đi về phía Đường Tống.
Nhưng mỗi lần bước thêm một bước, tốc độ đều giống như nhanh hơn một chút, Đường Tống nhíu mày nhìn về phía cánh cửa đá kia.
Còn thiếu một chút...
Lúc đang suy nghĩ đồng thời dưới chân đυ.ng phải ghế đá, chỉ là hơi dừng lại, Tiểu Quách liền tới gần thêm mấy phần.
Mà móng tay đã trở nên đen kịt, khiến Đường Tống nhớ tới những thi thể bên trong cái hố kia.
Ánh mắt đảo qua An Nhã, nhíu mi, vững vàng, di chuyển nhanh thêm hai bước. Cô không thể chết, chí ít là không thể chết vào lúc này. Nhất định phải để An Nhã được sống sót, đây là yêu cầu xa vời duy nhất của Đường Tống.
Trong thoáng chốc, một bóng người cao to đứng sau lưng Tiểu Quách. Sau một khắc, thân thể Tiểu Quách bị một cái tay xuyên thấu, bàn tay đang bóp trái tim của hắn. Khóe miệng Tiểu Quách toét ra, hai mắt âm hiểm lạnh lùng, trống rỗng khiến người khác rùng mình, chậm rãi cúi đầu nhìn trái tim đã không còn nhịp đập, không hề cảm thấy đau đớn, đến hừ cũng không hừ một tiếng.
Một màn này cơ hồ khiến tinh thần Đường Tống sụp đổ đến không cách nào cử động, cô chỉ lo Tiểu Quách mà không để ý đến... Mục Tiểu Trạch!
Editor: Ân Tĩnh
Beta: Tử Hy