Đội trưởng Trương giơ súng chĩa vào bóng dáng kia, bởi vì toàn bộ ánh sáng đèn pin đều chiếu vào lên bóng dáng này, Đội trưởng Trương nhìn cái bóng dài nhỏ phía sau, cả giận nói: "Mẹ nó, ồn ào cái gì, đây rõ ràng là người." Nói xong điều chỉnh hạ giọng xuống, kêu một tiếng: "Cô gái, sao cô lại ở đây?"
Không biết thân ảnh kia, có phải duyên cớ nghe thấy có người gọi cô không... Bước chân bắt đầu chậm rãi xê dịch, hình như mỗi một lần xê dịch đều vô cùng gian nan.
Người ở chỗ này đều như bị điểm huyệt, nhìn mỗi một lần chuyển động của cô, cũng quên luôn hít thở.
Nhưng lúc khuôn mặt hoàn toàn chiếu vào đáy mắt Đường Tống, cô hoảng hốt một trận.
"Tôi biết cô ấy."
"Chị biết sao?" Mục Tiểu Trạch nhìn đôi con ngươi vô thần, thấy thế nào cũng không giống như là người bình thường, hỏi lại.
"Tôi biết, cô ấy là trợ lý bên cạnh Nhạc Văn Dao, tôi nhớ rằng..." Đường Tống cố gắng nghĩ lại nói: "Cô ấy tên là... Nghiêm Tố."
Vừa nghe đến ba chữ Nhạc Văn Dao này, ở đây không ai không biết. Chỉ là một cái tên đã có thể leo lên trang đầu với tiêu đề người giàu thần bí, lại không ai từng nhìn thấy cô.
Nghĩ như vậy ánh mắt lại rơi trên người Đường Tống, vậy mà cô ấy từng gặp qua sao?
Đội trưởng Trương cất khẩu súng vào.
Lưu Hâm đứng ở phía sau nhô đầu ra, nhìn bóng dáng kia, lại nhìn bóng lưng Đường Tống, trong lòng than nhẹ một tiếng: Hắn quả nhiên đã theo một nhân vật ghê gớm.
"Lúc trước cô gặp cô ta là như thế này phải không?" Đội trưởng Trương hỏi thăm.
Nếu là người của Nhạc Thị, Đội trưởng Trương không thể coi thường, nếu như gây ra rủi ro thì vấn đề sau này sẽ rất khó giải quyết.
Thấy Đường Tống lắc đầu, anh ta nói với Tiểu Quách: "Cậu đi qua đưa cô ấy tới đây, nói không chừng đây là một người bị hại khác, chỉ là chúng ta đã phát hiện ra sớm."
Đường Tống gật đầu, bội phục sự phán đoán của Đội trưởng Trương.
Tiểu Quách nghe mệnh lệnh, gật đầu đi tới chỗ Nghiêm Tố, thấy cô gái trước mắt có vẻ mặt vô thần, trước tiên đưa tay huơ huơ ở trước mắt cô, cũng không có phản ứng, mới đưa tay ra đỡ.
Nhưng mà, thân thể Nghiêm Tố giống như cắm rễ, không nhúc nhích đứng ở đằng kia.
"Không đúng, Đội trưởng Trương. Đây giống như cái cọc cố định, không động đậy được." Tiểu Quách vừa nói đồng thời một tay của Nghiêm Tố bất chợt nắm lấy cánh tay của Tiểu Quách.
Đội trưởng Trương vừa muốn đi lên hỗ trợ lại bị Đường Tống ngăn lại, ra hiệu để cô đi.
Dù sao Nghiêm Tố là một cô gái, Đường Tống thật sợ hai người bọn họ là đàn ông con trai, vừa dùng quá lực làm Nghiêm Tố bị thương.Đi đến trước mặt, mới phát hiện tay Nghiêm Tố đang nắm thật chặt cánh tay Tiểu Quách, giống như nắm chặt một cọng cỏ cứu mạng.
"Nghiêm Tố, cô còn nhớ tôi không? Chúng ta từng gặp nhau ở sân bay. Cô tỉnh lại đi, cùng tôi trở về, tôi dẫn cô đi tìm Nhạc Văn Dao."
Giọng nói trấn an của Đường Tống nhàn nhạt vang lên, âm thanh dịu dàng dễ nghe như thế, tựa như một trận gió xuân, đem tất cả cảm giác sợ hãi của mọi người quét đi hơn phân nửa.
Ở trong mắt Mục Tiểu Trạch, đây cũng là sức hấp dẫn của riêng Đường Tống.
Nhớ hồi còn bé trong sân chạy không cẩn thận ngã sấp xuống, đập vào đầu gối, chính là âm thanh và ngữ khí ấy đã khiến hắn cơ hồ quên đi đau đớn.
Về sau biết Đường Tống học y, còn nghĩ là bệnh nhân của Đường Tống cũng là chuyện hạnh phúc.
Chỉ là tạo vật trêu người.
Là thanh âm này hay bởi vì nghe thấy được tên Nhạc Văn Dao,
Đường Tống thấy được một tia gợn sóng trong đôi mắt vô thần của Nghiêm Tố. Thở dài một hơi, cô ấy có thể nghe hiểu, chỉ là không cách nào tự điều khiển lý trí.
Xem như Nghiêm Tố có phản ứng thì cũng đưa tay ra đỡ, không ngờ ánh mắt Nghiêm Tố bỗng nhiên trầm xuống, cũng bắt lấy tay Đường Tống thật chặt.
"Nghiêm Tố?"
Đường Tống không hiểu giương mắt nhìn, mi tâm nhíu chặt, khí lực này... Thật lớn.
Ngay sau đó, chỗ sâu trong đường hầm như có một sức mạnh thật lớn, đang dùng lực kéo lấy cả cô và Nghiêm Tố.
Mà sức mạnh này đối với Đường Tống mà nói không cách nào chống lại.
Một màn này diễn ra quá nhanh, Đội trưởng Trương và Mục Tiểu Trạch ở sau lưng thấy thế thì lập tức tiến lên, một người giữ chặt Đường Tống một người kéo Tiểu Quách.
Mấy người giống như đang chơi kéo co ở trong đường hầm, nhưng sức mạnh lại không kịp đối phương, ngược lại từng chút từng chút bị kéo vào chỗ sâu trong đường hầm.
"Đội trưởng Trương, làm sao bây giờ?" Mục Tiểu Trạch biết hắn không thể nới tay, giống như buông lỏng tay thì người phụ nữ này sẽ biến mất.
Đội trưởng Trương một tay kéo Tiểu Quách, một tay móc súng ra hướng vào vùng tăm tối kia, bắn liền ba phát.
Không chỉ có không có tác dụng, thông qua ánh sáng trong nháy mắt, căn bản không nhìn thấy bất luận kẻ nào, ngược lại sức mạnh kia lại lớn hơn mấy phần.
Lưu Hâm thấy thế thì biết không ổn, cũng tới phía trước hỗ trợ, nhân viên công tác thì bị dọa cho sợ đặt mông ngồi trên mặt đất. Không ngờ khi tay Lưu Hâm vừa kéo lấy Đường Tống, đối phương đột nhiên buông lỏng tay, tất cả mọi người mất trọng lượng ngã trên mặt đất, vô cùng chật vật.
Mà Nghiêm Tố cũng vì vậy mà hôn mê trong lòng Đường Tống, Đường Tống nhíu mày ôm lấy Nghiêm Tố, một chớp mắt kia, cô nhìn thấy một vật.
Là một cánh tay, màu đỏ!
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Đó là vật gì?" Rất hiển nhiên Mục Tiểu Trạch cũng nhìn thấy, quay người nhìn về phía Lưu Hâm, vì sao hắn thoáng đi qua kéo một cái, bên kia liền mất khí lực.
Lưu Hâm cũng mờ mịt cúi đầu, mắt nhìn tay của mình, không hiểu lắc đầu.
"Không phải chúng ta đã gặp phải Bermuda đó chứ?" Đội trưởng Trương thấy Tiểu Quách toét miệng, hỗ trợ kiểm tra vết thương đáp: "Trước tiên chúng ta mang người đi ra ngoài sau đó tìm trợ giúp."
"Được." Nói xong Mục Tiểu Trạch vừa định ôm lấy Nghiêm Tố thì bị Đường Tống ngăn lại.
"Đừng đυ.ng vào cô ấy." Đường Tống nhẹ nói: "Cô ấy hiện không còn thở, hiện tại mà di chuyển linh tinh thì cô ấy sẽ chết."
Đừng nói Mục Tiểu Trạch, ngay cả Đội trưởng Trương cũng thấy kinh ngạc, người đang khỏe mạnh sao bỗng nhiên lại không thở nữa chứ?Lưu Hâm nghe xong lập tức tiến lên, mặc dù đều là pháp y nhưng cũng đều xuất thân từ y khoa. Giương mắt đối mặt với Đường Tống, Đường Tống gật đầu, cùng nhau dùng sức đặt Nghiêm Tố nằm dưới đất.
Hai đầu gối Đường Tống quỳ xuống trên mặt đất toàn đá cục, tùy ý cột mái tóc dài lên, gương mặt tinh xảo toàn bộ bày ra, người ở địa phương không có ánh sáng, chỉ một bóng hình xinh đẹp đủ để hấp dẫn tất cả mọi người, đặc biệt là gương mặt nghiêm túc.
Hai ngón sờ lên động mạch của Nghiêm Tố, nhẹ nói: "Đèn."
Lưu Hâm nghe thấy lập tức giơ đèn pin lên chiếu sáng giúp Đường Tống.
Đường Tống tách đôi mi nhắm chặt của Nghiêm Tố, nhìn bạch nhãn cầu, lại cúi đầu nghe nhịp tim. Tất cả các bước kiểm tra đều rất suôn sẻ, ai không biết đều nghĩ trước mắt là một bác sĩ.
"Đã bị sốc rồi. Lưu Hâm cởϊ áσ ngoài ra."
Lưu Hâm nghe xong thì thả đèn pin xuống, lập tức cởϊ áσ sơ mi ra rồi cuốn lại, thấy Đường Tống thoáng đem đầu Nghiêm Tố nâng lên thì lót đệm ở phía dưới.
Hai tay nâng ở sau cổ Nghiêm Tố, vừa nhấc lên, miệng Nghiêm Tố liền hơi mở ra.
Chuyện xảy ra ngay sau đó, tuy nói là động tác hô hấp nhân tạo không thể bình thường hơn được để hồi nhịp đập của trái tim, lại làm cho tất cả thanh niên đều yên lặng. Muốn trách thì trách xã hội này quá hiện thực, xem mặt gì chứ, mà người phụ nữ trước mắt này vẫn là thuộc về một loại tiêu chuẩn cao, trước mặt năm thanh niên mà làm ra động tác như vậy, không tự chủ khiến cho người ta có chút hâm mộ, muốn trở thành vai trò của Nghiêm Tố.
Đặc biệt là nhân viên công tác, vô ý thức mím môi một cái.
Mãi đến khi sau một vài lần hô hấp nhân tạo, Nghiêm Tố giống như bị sặc nước, ho khan vài tiếng sau đó lại hôn mê.
Vẻ mặt của Đường Tống vốn đang căng cứng, cũng theo đó mà thả lỏng, nói: "Cần phải lập tức đưa đến bệnh viện, không thể chậm trễ."
Nói xong nhìn về phía Lưu Hâm.
Lưu Hâm gật đầu, nhìn cánh tay Đường Tống, lập tức móc băng gạc y tế ra từ trong túi, đưa tới. Đây là thói quen của bác sĩ.
"Chị Đường, cánh tay của chị chảy máu rồi." Nói rồi đồng thời ôm lấy Nghiêm Tố.
Đường Tống nâng tay trái lên, nhìn vết tích kia, sau khi dùng băng vải băng bó đơn giản mới ra hiệu nói: "Tôi không sao, trước tiên..." Giọng nói dừng lại.
Trong nháy mắt, bóng dáng bên trái vẫn luôn ở bên cạnh dường như không thấy nữa.
Lại một trận gió thổi qua, mùi thơm kia lại lần nữa làm cho tất cả mọi người cảnh giác.
Chỉ là...
Tiểu Quách bên cạnh Đội trưởng Trương, bóng dáng Mục Tiểu Trạch ngoài cùng cũng không thấy đâu.
"Họ đâu rồi?" Ánh mắt Đường Tống đảo qua bốn phía, ngoại trừ một vùng tăm tối bên ngoài thì không còn gì khác.
Đội trưởng Trương lấy súng ra, đối với một mảnh màu đen ở chỗ sâu trong đường hầm, vẻ mặt mang theo hoảng sợ nói: "Trước tiên rút lui ra ngoài tìm trợ giúp."
Kinh nghiệm nói cho Đội trưởng Trương biết nhất định là họ đã gặp phải phiền phức lớn. Dù Tiểu Quách là người mới nhưng thân thủ là số một số hai trong đội. Thân thủ của Mục Tiểu Trạch lại càng không cần phải nói, lại có người có thể đem bọn họ đi, còn không để lại vết tích.
Người sao?
Khí lực kia, Đội trưởng Trương thầm nghĩ: Là người sao?
Lưu Hâm thấy Đường Tống không yên lòng, trấn an nói: "Chị Đường, đi ra ngoài trước đã, thân thủ của họ tốt như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Đường Tống thoáng ngẩn người, trong đầu chỉ có một bóng dáng và một âm thanh, lập tức quay đầu nhìn Lưu Hâm, hỏi lại: "Trên người cậu, có mang theo danh thϊếp của An Nhã đúng không?"
Nếu không phải thì sao cậu ấy lại vừa tiến lên, đối phương đã mất khí lực?
Nếu như đúng vậy, đúng như cô ấy nói, những thứ nhìn thấy kia là... "Thứ đó" sao?
Giờ khắc này, Đường Tống vì phán đoán của mình mà cảm thấy tự trách.
Lưu Hâm ôm Nghiêm Tố, mặc dù hơi cố hết sức, nhưng vẫn gật đầu đáp lại: "Cô An nói với tôi cái này có ích nên tôi vẫn luôn đeo."
Nghe được câu này, vẻ mặt Đường Tống vừa nặng nề lại cảm thấy buồn cười, quả nhiên có khi làm một người nghe lời, cũng rất tốt.
Đường Tống như thế khiến Lưu Hâm nhìn mà không hiểu.
Nhân viên công tác đã run chân không đi nổi, nhưng vẫn chật vật bò lên, dự định quay trở về.
Đường Tống ngồi dậy, nói: "Trước đưa Nghiêm Tố ra ngoài..." Một câu vẫn chưa nói xong, vòng eo xinh đẹp như bị cái gì trói lại.
Không đợi Đường Tống phản ứng lại, thân thể thật giống như từ không trung rơi xuống, trong nháy mắt biến mất tron bóng tối tại đường hầm.
Một màn này diễn ra quá nhanh khiến Lưu Hâm đang ôm Nghiêm Tố không kịp đi kéo lấy, hình bóng của Đường Tống đã không thấy đâu, đội trưởng Trương thì một tay kéo Lưu Hâm một tay nâng nhân viên công tác đứng dậy đi ra ngoài.
Gió thổi vù vù, lướt qua bên tai.
Tốc độ này Đường Tống có thể tưởng tượng, chỉ cần tùy tiện đυ.ng vào cái gì thì ngũ tạng cũng đυ.ng nát mà chết.
Chết...
Đường Tống không ngờ, " cái chết" lại cách cô gần như vậy.
Cô cũng sẽ nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo sao?
Sau này Đường Thanh phải làm sao bây giờ?
Vẫn chưa tìm được Văn Hạo...
Còn có, quần áo của cô ấy vẫn chưa trả lại, bình thuốc... Cũng còn chưa uống xong.
Trong bóng tối, khóe môi Đường Tống hoi cong lên, hóa ra cô vẫn còn nhiều chuyện chưa hoàn thành như vậy...
Người có khả năng tới gần cái chết, trong đầu sẽ hiển hiện rất nhiều cảnh tượng không tưởng tượng nổi.
Trời cũng rất đen, xung quanh đều là rừng trúc, có thể nghe thấy có người đang gấp gáp gọi ai đó. Nhưng mà cái tên đó, đối với Đường
Tống lại vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Là ai đang gọi ai vậy?
Tiếng bước chân, tới gần.
Âm thanh sụp đổ như nghe thấy rất nhiều lần, nói: Đừng chết...
Ngươi đừng chết... Ta không cho ngươi chết...
Là ai đã chết?
A —— a —— a ——
Đường Tống tựa như cảm thấy thân thể đã rơi vào đất, chỉ là... Vì sao không đau đớn?
Tùy ý giật giật, thật mềm lại... thơm quá?
Là do đã chết rồi sao?
Hôm nay cô mặc áo ngắn tay, cánh tay trần đột nhiên nắm lấy, cảm giác lạnh buốt khiến cô chợt kinh ngạc, trong đầu lại lập tức nhớ tới cái tay màu đỏ kia, cơ hồ là phản xạ có điều kiện muốn mãnh liệt tránh thoát.
Ai ngờ cái tay kia chuẩn xác cầm chắc lấy cô, cô căn bản không thể trốn thoát.
Một tia cười yếu ớt.
Đường Tống ngơ ngẩn.
"Hiện tại biết sợ rồi sao? Vì sao không nghe lời, mang theo danh thϊếp tôi đưa cho cô chứ?"
Giọng nói dễ nghe của người phụ nữ vang bên tai Đường Tống, giống như ngày xuân mang theo gió nhẹ lành lạnh.
Thân thể bởi vì kinh sợ mà run lên nhè nhẹ, cô thật sự cho rằng mình sẽ chết...
"Xin lỗi, lúc nãy có một số việc nên mới tới chậm." Giọng của cô ấy nhẹ như vậy, nhu hòa như vậy, khiến người ta hoàn toàn có cảm giác an toàn ỷ lại, loại an toàn này làm cho Đường Tống nhiều lần sụp đổ rất nhanh đã thấy an tâm.Đường Tống há to miệng, lại không nói nổi một câu.Cả người hoàn toàn chìm trong bóng tối, Đường Tống thẳng tắp đứng ở đó, toàn bộ phía sau lưng dán vào ngực An Nhã...