Chương 20

Trên thi thể không có quần áo, với lại hơn phân nửa đều bị tách rời, bị chém ngang hông, hình dạng chết vô cùng thảm thiết, vẻ mặt dữ tợn, hai tròng mắt trống rỗng, nhìn ra được không muốn chết.

Một màn này, xem như Đường Tống từng thấy qua vụ án phân thây nhìn thấy cũng giật mình.

Đừng nói đến Nhạc Văn Dao, chỉ liếc mắt một cái thiếu chút nữa nôn ra.

"Nhìn đó là cái gì?" An Nhã luôn trầm mặc, tập trung ánh đèn ở một chỗ.

Đường Tống thuận theo ánh sáng nhìn đến nơi đó, thấy một thứ giống như cờ thưởng. Chỉ là hoa văn phía trên rất đặc biệt, là một con chim ưng đang dang hai cánh, trong tay nắm lấy một đầu lâu.

Nhạc Văn Dao khoát tay áo, ra hiệu không muốn nhìn một lần nữa, cô sắp chịu không được.

"Sao tôi biết là cái gì? Đừng để tôi nhìn, tôi còn chưa ăn cơm trưa đâu..."

"Là cờ hiệu của Nhạc thị." An Nhã nói.

Nghe vậy Đường Tống nhìn cờ hiệu kia, lại nhìn Tư Lệnh đứng ở bên cạnh, thật sự là giống nhau đến mấy phần.

Dù cho nhìn tiếp không được, nghe được câu này Nhạc Văn Dao cũng muốn xem xét đến tột cùng, nhìn kỹ lại xác thực cùng loại cờ hiệu của Nhạc thị, chỉ là hiện tại móng vuốt của chim ưng không phải nắm lấy đầu lâu mà là mô hình kiến trúc của Nhạc thị.

Chim Ưng là thủ hộ thần của Nhạc thị, cũng là biểu tượng. Trước kia nghe ông nội nói tổ tiên nếu như không có chim ưng, sớm đã bị diệt tộc.

Chỉ là khi đó còn nhỏ, không hiểu vì sao làm ăn tốt cũng sẽ bị diệt tộc, bây giờ suy nghĩ một chút ngược lại là hiểu rõ mấy phần.

"Vậy bọn họ... Là..."

"Đây không phải người Nhạc thị, hẳn là bị Nhạc thị, các vị tổ tiên của cô gϊếŧ chết." An Nhã nhàn nhạt nói.

Nghe không phải là người nhà mình, Nhạc Văn Dao thở dài một hơi, dù sao trước mắt dáng vẻ dọa người, làm sao đều không thể nào liên tưởng đến người của Nhạc thị.

Nhưng vấn đề lại tới: "Đã không phải người Nhạc thị, những quái vật dữ tợn kia chết chỗ này là ai?"

Nhạc Văn Dao đã sớm chuyển dời ánh mắt i đến một nơi khác, nên cô cũng không chú ý, lúc cô nói xong câu ấy, trong chớp mắt vẻ mặt An Nhã hơi băng lãnh.

Mà một chớp mắt này, lại bị Đường Tống bắt được.

"Quái vật?" An Nhã tắt đèn pin, nắm hồ lô trong tay, nhàn nhạt nói: "Thật sự mà nói, là quái vật, không sai."

"Đúng vậy, cô xem họ chết lâu như vậy đều không biến thành xương trắng, không là quái vật thì là cái gì? Nhưng mà... Nếu như bị Nhạc thị gϊếŧ chết, cũng đủ đáng thương, gϊếŧ thì gϊếŧ, sao còn phải đem chém đứt rời?" Nhạc Văn Dao chống nạnh, thở phào, không giải thích được nói.

"Nếu không chém rời, gặp máu hồi sinh." An Nhã cực kỳ bình thản nói ra tám chữ này.

Đường Tống thì một bên nghe, một bên nhớ lại một lần cha mẹ trong lúc vô tình nói lên một đoạn dã sử, lúc ấy chẳng qua là nghe chuyện xưa. Hiện nay, không biết tại sao trong đầu lại đột nhiên thông suốt nhớ tới cố sự này.

"Tôi nhớ cha mẹ tôi từng trò chuyện trong lúc ăn cơm một đoạn dã sử, liên quan tới Tống Thái Tông Hoàng Đế tại vị năm thứ ba, thân chinh Thái Nguyên diệt Bắc Hán, kết thúc cục diện Ngũ Đại Thập Quốc chia cắt, lúc muốn mượn chuyện này thu phục Yên Vân mười sáu Châu lại liên tục gặp thất bại... Bên ngoài truyền rằng bởi vì Yên Vân mười sáu Châu dễ thủ khó công. Kỳ thật cũng không phải là như thế, mà là có một đội tử sĩ, không đến trăm người đem ba vạn người tiên phong doanh của Tống Thái Tông tiêu diệt trong một đêm. Tiên phong doanh tử tướng thảm thiết... Quan trọng nhất chính là, trên người họ đều không có vết máu."

"Cái gì! Ma cà rồng đại chiến sao?" Nhạc Văn Dao nói xong, lại bội phục nhìn Đường Tống nói: "Không hổ là nhà pháp y, lúc ăn cơm cũng có thể trò chuyện chủ đề khẩu vị nặng như vậy."

Đường Tống: "..."

An Nhã thì giương mắt nhìn về phía Đường Tống, khóe miệng nhếch cười, nói: "Đây không tính là dã sử. Cũng không phải ma cà rồng mà Văn Dao nói tới, mà là —— cương thi."

"Cương thi?" Trăm miệng một lời.

Nhạc Văn Dao nghe hai chữ này đều nổi da gà. Đã thấy nhiều phim ngoại quốc, ma cà rồng là một chủng tộc khác cô có thể tiếp nhận. Mà cái hố sau lưng bên trong một màu den kịt, nằm gần trăm thi thể cương thi, gương mặt đều dữ tợn, chỉ suy nghĩ một chút trong lòng đều nao nao.

"Thế nhưng là nơi này cũng không thuộc phạm vi Yên Vân mười sáu châu." Đường Tống cường điệu nói.

Nhạc Văn Dao cũng không hiểu, nếu như lúc đó thì chết thật lâu rồi, cũng theo Đường Tống hỏi: "Nếu như người nơi này đã chết hơn ngàn năm, cờ của nhà chúng tôi sao vẫn còn..."

"Đừng quên Nhạc gia làm gì, kỳ trân dị bảo trên thế giới nhiều như vậy, với lại trộm mộ thường gặp lên cương thi, đối với cương thi này Nhạc gia tất nhiên cũng sẽ có biện pháp đối phó." Nói xong ánh mắt An Nhã rơi vào trong cái hố, nói: "Nơi này xác thực không phải Yên Vân mười sáu Châu, nhưng Nhạc thị gặp họ cũng chuyện rất lâu sau đó, những người đáng thương này, chết không thể chết sống không thể sống, nghe linh mà động, khát máu hung tàn. Nhận vết thương trí mạng cũng giống như người thường, không đau không ngứa, là vũ khí gϊếŧ người tốt nhất."

Những lời An Nhã nói, Đường Tống không dám tin tưởng, thế nhưng trước mắt nếu như không phải sự thật, da chỉ khô quắp mà không mục nát kia giải thích như thế nào, đặc biệt là lớp mỡ ở giữa.

Gặp máu hồi sinh?

Ngẫm lại liền không rét mà run.

"Bà cốt, sao cô biết nhiều như vậy?" Nhạc Văn Dao thuận miệng hỏi một chút, vấn đề đã giải quyết, là hiện trường hung án ngàn năm trước, cùng các cô không có quan hệ gì, làm ra tư thế dẹp đường hồi phủ.

An Nhã đứng tại chỗ, thở dài một tiếng, cất hồ lô vào trong túi, đáp lại: "Tôi chỉ biết, ngàn năm trước có một chủng tộc thần bí là "tộc Khả sát ca", bất lão bất tử, ăn thịt uống máu người. Vận mệnh cuối cùng là bị một tộc đàn khác vây công sát hại, phong ấn mãi mãi, tồn tại vĩnh viễn. Còn phong ở nơi nào, tồn ở nơi nào, lại trở thành một bí ẩn. Chắc hẳn trước mắt những điều này là đúng."

"Cương thi cũng có thể bất lão bất tử?" Mặc dù Nhạc Văn Dao hỏi vậy, nhưng những khuôn mặt dữ tợn kia, coi như đổi lấy bất lão bất tử, cô cũng không thèm!

"Không chỉ có bất lão bất tử."

"Vậy làm sao họ biến thành như vậy?" Đường Tống cũng tò mò hỏi một câu, mặc dù côcảm thấy những điều này có thể là thần thoại hoặc là truyền thuyết.

Không ngờ hai người trước mắt sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này, đặc biệt là Đường Tống, sẽ thật tin sao?

"Cương thi đầu tiên là con gái của Hiên Viên Hoàng Đế - Hạn Vưu bị nguyền rủa, biến thành cương thi. Lúc đầu cương thi không cần hút máu người, bởi vì linh khí trong trời đất quá ít, người lại là linh hồn của vạn vật, nên mới muốn hút máu. Bản thân cương thi là ngọn nguồn của nguyền rủa, người bị hút máu cũng sẽ mang theo lời nguyền luân hồi, thậm chí vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh. Nhưng... Nếu như trường sinh như thế, chi bằng không cần." Nói xong ánh mắt rơi vào trên mái tóc trắng của Nhạc Văn Dao, cuối cùng giữa mi tâm toát ra một chút thương hại.

Hoặc là đây cũng là mệnh... dẫn dắt cô lại tới đây.

"Đã phát hiện những chuyện này, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!" Đường Tống dù sao cũng là pháp y, gặp phải chuyện như thế, coi như liên lụy lịch sử, hoặc là thần thoại gì đó, cô cũng không thể cứ vậy rời đi.

"Không nên báo cảnh sát." An Nhã nói: "Nếu báo cảnh sát, không chỉ tạo thành khủng hoảng, ba người chúng ta cũng sẽ bị vô tội liên luỵ vào tù."

Thấy Đường Tống không hiểu, An Nhã lại nói: "Đặc biệt là đối với Văn Dao mà nói, chỉ dựa vào cờ hiệu này sẽ dính dấp toàn bộ Nhạc gia."

Nghe đến đây, Đường Tống cũng do dự.

Nhạc Văn Dao ngược lại không cảm giác sẽ như thế nào, trời sinh cô không thích xen vào chuyện bao đồng, nghĩ đến chuyện phải ứng phó với những gương mặt lạ kia, liền lắc đầu: "Vậy chúng ta đi thôi, trời đã tối rồi."

"Đi?" An Nhã lắc đầu,nhẹ nói: "Không thể cứ như vậy rời đi."

"Cái này đi cũng không được, ở lại không phải, báo cảnh sát cũng không luôn..." Nhạc Văn Dao càng ngày càng không hiểu bà cốt này.

"Tôi muốn tiễn họ một đoạn đường, các cô đến phía dưới chờ tôi."

Không chờ hai người đáp lại, An Nhã tung người một cái đã đến trong cái hố, thân ảnh tiến vào một vùng tăm tối.

"Này, bà cốt! Cô..."

Nhạc Văn Dao hận không thể một tay kéo cô ấy lên, nhưngvừa nghĩ tới những thứ bên trong... Chỉ có thể tức giận giậm chân một cái, hai tay khoanh trước ngực, cái cằm nâng lên, dùng cái mũi thở ra một tiếng rất nặng nề.

Nhạc Văn Dao như thế khiến Đường Tống hơi buồn cười, nhưng cô lo lắng cho An Nhã ở trong bóng tối kia hơn, sao từ lúc tới đây, cô ấy liền tâm sự nặng nề?

An Nhã đứng bên mép hố, mở đèn pin, chiếu lên mấy chiếc bình treo trên hố, hẳn là dầu, bên cạnh còn có cơ quan dây thừng. Chắc hẳn lúc ấy Nhạc thị có lòng đem những cương thi này tru sát, cũng muốn một mồi lửa đốt đi nơi này. Lại không biết gặp chuyện gì đáng sợ, mới chạy trối chết, còn vứt bỏ cờ hiệu của tộc.

Lấy ra một đạo phù, chắp tay trước ngực, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, cuối cùng là: "Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm, tiêu tán đi, linh hồn tội lỗi."

Nói rồi, lá bùa trên tay bỗng nhiên từ bừng lên như một mồi lửa, sau đó An Nhã ném lá bùa kia bay đến trong bình, trong nháy mắt ánh sáng của ngọn lửa thắp sáng cái hố đen kịt.

Mà hình dáng của An Nhã cũng chiếu ở trong đó.

Trong mắt Đường Tống, trong hoàn cảnh đáng sợ này, bóng lưng mảnh khảnh củaAn Nhã cứ như vậy chiếm lấy toàn bộ ánh mắt của cô, chỉ cảm thấy bóng lưng này có một loại cảm giác bi thương vô lực.

An Nhã di chuyển cửa cơ quan, quay người nhanh chóng leo lên vách đá, mà sau lưng đã truyền đến cảm giác nóng rực cùng với mùi khó ngửi.

Trong nháy mắt xoay người lại, An Nhã nhíu mày dùng tay bưng kín mắt trái, dường như trong ngọn lửa mãnh liệt kia, cô nhìn thấy những khuôn mặt thống khổ đang giãy dụa xé gào.

"Cô... Không sao chứ?" Đường Tống tiến lên quan tâm hỏi.

An Nhã đi chậm lại, nhìn Đường Tống lắc đầu, khóe miệng nhếch lên: "Tôi không sao, mùi vị kia không thể ngửi quá lâu, chúng ta đi nhanh đi."

Nhìn gương mặt này Đường Tống khẽ giật mình, trong mắt phải của An Nhã không chỉ nhìn thấy ngọn lửa màu đỏ, còn có màu lam...

"Nhanh nhanh nhanh, bản tiểu thư đã không muốn chờ lâu, mùi vị kia thật là khó ngửi." Nói xong, cô và Tư Lệnh đã đi đầu một bước.

...

Lúc ba người trở lại lều vải đã gần nửa đêm, An Nhã thấy Đường Tống hơi mệt trước hết cho cô đi nằm một hồi, chờ nấu đồ ăn xong lại kêu cô.

Vốn không muốn cản trở, nhưng quả thật Đường Tống không chịu nổi, chỉ có thể gật đầu đi vào lều vải nghỉ ngơi trước.

Nhạc Văn Dao trở lại trong lều vải thay quần áo khác, còn cố tình đắp cái mặt nạ chui ra đầu ra, thấy An Nhã đang dùng củi khô nhóm lửa, còn có những thứ bên cạnh...

Những chuyện vừa rồi, giống như vẽ lên một dấu chấm tròn, đi qua...

"Bà cốt, cô rõ ràng có ăn, còn bắt Tư Lệnh nhà tôi đi tìm?"

"Xuỵt..." An Nhã quay người làm động tác im lặng, đầu hướng phía lều của Đường Tống nghiêng một cái, nói khẽ: "Ra đến bên ngoài tự nhiên muốn ăn chút thịt rừng, nhưng nơi này không có gì ăn, mới gom góp một chút."

Nhạc Văn Dao hiểu ý gật đầu, cũng nói khẽ: "Chỗ tôi còn đồ hộp, một hộp cho cô một hộp tôi cho tư lệnh." Nói xong lấy đồ hộp đưa cho An Nhã.

An Nhã nhận đồ hộp, cười cười: "Cô và Tư Lệnh ăn một loại đồ hộp?"

Nhạc Văn Dao nháy mắt mấy cái, đáp lại: "Có vấn đề gì?"

"Rất tốt, tư lệnh thích ăn, nhất định hương vị không tệ." Vừa nói vừa treo nồi trên móc sắt đặt lên đống lửa, vặn nước khoáng đổ vào.

Nhạc Văn Dao lại cảm thấy lời này là lạ, rõ ràng đồ hộp là cô chọn sao lại khích lệ Tư Lệnh?

"Thật ra cô cũng không có ý định ở chỗ này lâu?" An Nhã đậy nắp kín chờ nước sôi, hỏi.

Nhạc Văn Dao thì khoanh chân ngồi trong lều vải, nhướng mi hỏi: "Sao cô biết?"

"Thấy cô mang đồ đạc không nhiều. Nhưng tôi từng bói ra, nếu không tới tìm cô, trong ba tháng cô cũng không về Nhạc thị, cô muốn đi đâu?" An Nhã ngồi trên thềm đá, nhíu mày nhìn Nhạc Văn Dao.

Không biết có phải giọng điệu An Nhã hơi nghiêm túc, hay do nội dung đề tài này, trong ánh mắt Nhạc Văn Dao hiển hiện một tia nặng nề, chủ đề ngừng rất lâu, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái mới vang lên: "... Tôi muốn đi tìm cha mẹ tôi."

Dường như An Nhã đã đoán trước, nhưng nghe cô thẳng thắn đáp lại, cũng hơi kinh ngạc. An Nhã biết lý do cha mẹ Nhạc Văn mất tích, Nhạc Văn Dao lại luôn mơ mơ màng màng... Mãi đến khi biết được bí mật gia tộc, mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Cô chưa từng đến Tàng Kinh Các, sao đi tìm bọn họ?" An Nhã nói.

"Tôi cho rằng cha mẹ bị người bắt cóc hoặc bị ai báo thù, mới đối với tôi thần bí như vậy. Cho đến... Sau khi tôi hai mươi lăm tuổi, Nghiêm Tố mới nói cho tôi biết bí mật gia tộc mà ông nội vẫn giấu kín, lúc ấy tôi thật không thể tiếp nhận..." Nhạc Văn Dao nói xong hít sâu.

An Nhã gật đầu, ra hiệu cô hiểu rõ.

"Vài ngày trước ở chỗ khác ngẩn người, tôi mới ý thức rằng cha mẹ tôi không phải là bị người nào sát hại, mà là lúc đi trộm mộ đầu một nơi thân một nẻo, nên ông nội không có nói cho tôi biết. Nhiều năm qua đi như vậy, nếu biết bí mật này, chuyện thứ nhất tôi muốn là đi tìm họ về, cho dù là... Thi thể." Nói xong mi tâm Nhạc Văn Dao hơi nhíu, đây là chuyện An Nhã hiếm thấy.

Quả nhiên trưởng thành, không còn đại tiểu thư xấu tính tùy hứng như mấy năm trước.

"Tôi chỉ nhớ rõ, trước khi đi cha mẹ từng nói đến thành phố X. Mặc dù tôi không hiểu những thứ này, nhưng tôi cũng biết những người kia, nhất định thích xây mộ ở chỗ có núi, có nước, cho nên..." Nhạc Văn Dao gỡ mặt nạ, lấy tay vỗ vỗ mặt, nhíu mày nhìn bốn phía.

An Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lộng lẫy, đứng dậy vừa nấu bát mì vừa đáp đáp: "Hướng tìm của cô không sai, nhưng hẳn không phải nơi này. Chờ về đi, cô đem đồ vật họ từng dùng qua, tôi bói một quẻ liền biết."

"Được." Nhạc Văn Dao nghe An Nhã nói như vậy, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn kỹ cô gái thấn bí trước mắt ông nội đều kính trọng, nâng cằm lên hỏi: "Bà cốt, cô đến tìm tôi, không riêng chỉ vì giúp tôi trả nhân tình chứ?"

An Nhã nêm gia vị xong, quay đầu nhìn lều vải bị kéo lên, ánh mắt rơi vào Nhạc Văn Dao cười nhẹ, nhìn thấy nha đầu này tâm lý nắm chắc.

"Đúng, bởi vì tôi... Sắp ứng kiếp."