- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Đoản Văn
- Hư Chủng
- Chương 7: Chân Tướng
Hư Chủng
Chương 7: Chân Tướng
7.
Sau khi chồng tôi nói cho tôi biết chân tướng xong, tôi vẫn luôn buồn bực không vui, lại không cách nào dùng ánh mắt trìu mến đối đãi với con gái mình nữa.
Mấy năm nay biểu hiện con gái rất khá, thành tích cầm cờ đi trước, diện mạo tinh xảo tuyệt luân, còn tuổi nhỏ đã là nhân vật phong vân trong trường học.
Tôi cho rằng nó lớn lên hiểu chuyện, hiện tại lại vô cùng hoài nghi nó chỉ đang giả bộ.
Vì chứng thực suy nghĩ này, tôi trộm tới trường học điều tra, rất mau liền phát hiện dấu vết mà con bé để xót.
Trong trường học nó có thể nói là vô pháp vô thiên, có người dám chọc nó, nó sẽ tập hợp một cái tiểu đoàn mà bạo lực người ta, hơn nữa nó không hề tự mình động thủ mà đứng ngoài chỉ huy người khác làm chuyện xấu, còn bản thân lại vô cùng trong sạch.
‘Slogan’ của nó là: “Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết”.
Khó trách các phụ huynh khác không hề tìm tôi cáo trạng, rốt cuộc con gái của cũng tôi đâu có động thủ.
Biết việc này xong, tôi thực tuyệt vọng, cảm giác con gái mình vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Tối hôm đó, tôi lại bởi vì chuyện của con gái mà cãi nhau với chồng, lúc ấy tôi cảm xúc vô cùng kích động, quát:
“Tôi không muốn một đứa con gái như vậy!”
Chồng tôi trấn an tôi xong thì bỗng nhiên nói:
“Hay chúng ta sinh thêm đứa nữa nhé?”
Tôi sửng sốt một chút, trầm mặc.
Chồng tôi từng bảo rất thích thế giới hai người, nếu không phải tôi muốn sinh con, khả năng cao anh cũng không đề nghị. Tôi không tính sinh thêm nữa, nhưng hôm nay tôi đã thay đổi suy nghĩ.
Chờ chúng tôi thảo luận xong mới phát hiện cửa phòng bị mở ra một khe hở.
Chồng đi ra ngoài xem xét, nhíu mày nói:
“Mục Âm vừa rồi đã nghe được.”
Tôi không biết làm sao anh đoán được, nhưng chồng cùng con gái đều vô cùng thông minh, dựa vào dấu vết để lại anh cũng có thể phỏng đoán ra chân tướng.
Lòng tôi hoảng mà kêu tên Mục Âm, trong phòng lại không ai đáp lại.
Chúng tôi sang phòng con bé tìm lại tìm quanh tiểu khu một lần cũng chẳng thấy nó.
Khi cả nhà tôi long nóng như lửa đốt thì di động của tôi vang lớn, cầm lên liền thấy là Mục Âm gọi tới.
“Mẹ, con biết mẹ cùng ba ba vẫn luôn không thích con, nếu các ngươi muốn có thêm em trai, tôi lập tức đi 44.”
Tôi như hỏng mất mà nói:
“Không có đâu, con đang ở đâu?”
Mục Âm cúp điện thoại.
Giờ này khắc này, lòng tôi vừa hoảng loạn lại sợ hãi.
Hoảng hốt là xuất phát từ bản năng của người làm mẹ, sợ con gái xảy ra chuyện, sợ hãi là con gái lại dùng chuyện tự sát uy hϊếp ta.
“Mục Âm!”
Tôi và chồng liều mạng kêu tên con bé trên đường phố, cách một con đường, bóng dáng quen thuộc của con gái như thoáng qua, chồng tôi đuổi theo.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Thân hình chồng tôi bay lên, lăn xa mấy mét, thứ màu đỏ dính dáp tràn ra trên mặt đường.
Thế giới bỗng nhiên xoay tròn, đầu óc tôi trống rỗng, cảm giác duy nhất còn lại là không gì cả.
Đám đông vây quanh chồng tối.
Kỳ quái.
Chuyện xảy ra sau đó tôi không nhớ rõ lắm, đầu óc lại mơ màng hồ đồ.
Khi hơi chút thanh tỉnh thì chồng đã xuất viện về đến nhà, anh nắm tay tôi nói:
“Không sao.”
Tôi chảy nước mắt, kích động nói:
“Anh không có việc gì thì tốt rồi! Không sao thì tốt rồi!”
Nguyên nhân của tai nạn là đối phương say rượu lái xe, nếu không say rượu lái xe, tai nạn sẽ không phát sinh.
Chồng tôi phẫu thuật xong thì liệt toàn thân, không thể làm gì cả, tôi hạ quyết tâm, dẫn theo chồng cùng con gái tới ngoại ô cư trú.
Ở đó có hoàn cảnh thanh u, thích hợp để chồng tĩnh dưỡng.
Hơn nữa tôi cũng không muốn để con gái mình gây họa cho người khác nữa.
Dường như con gái cũng biết sai, nó không phản kháng, ngoan ngoãn thu thập đồ đạc cùng tôi về quê.
Nơi này vô cùng hẻo lánh, ban đầu chồng tôi tính xây lên để cho thuê, ai ngờ địa ốc phát triển không tốt, không ai thuê cũng chẳng bán được, lại không nỡ phá bỏ, từ đó vẫn luôn bỏ trống.
Cứ vậy một nhà ba người chúng tôi an tĩnh sống bên nhau.
Chồng tôi bị liệt không tiện sinh hoạt, tôi phải chăm sóc anh mỗi ngày, nói chuyện với anh, thay quần áo cho anh.
Vì để con gái nhận thức được sai lầm của nó, tôi để con gái học cách hầu hạ chồng mình, để nó mỗi ngày đút ba nó ăn, bưng trà đổ nước, thay quần áo, chà lau thân thể.
Cứ như vậy đã qua một thời gian.
Con bé còn nhỏ, rất nhanh chịu không nổi khổ cực, khóc nháo không chịu làm.
Tôi cả giận nói:
“Chính con phạm sai, hậu quả không phải tự con enne gánh vác sao?”
Con gái khóc lóc nói:
“Con cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này a!”
Chồng thở dài nói:
“Tính, đừng làm khó dễ nó.”
Tôi lạnh lòng, người ta nói trước giường bệnh mới nhìn rõ hiếu tử*, lúc này mới bao lâu, nó đã không chịu chiếu cố ba nó nữa. Hơn nữa, ba nó là bởi vì nó mới bị liệt!
*long hiếu thảo của con cái
Con gái biện giải:
“Tai nạn xe cộ đó là do tài xế say rượu lái xe, hai người không thể trách lên đầu con chứ! Oan có đầu, nợ có chủ, mẹ muốn trả thù thì tìm tài xế đi, tra tấn con làm gì?”
Ích kỷ, quả thực khiến người ta giận sôi.
Một khắc kia, tôi thật sự muốn gϊếŧ nó.
Hư chủng ích kỷ trời sinh như vậy không nên xuất hiện trên đời!
Việc khắc khẩu của tôi và con gái bùng nổ kịch liệt, tôi không thể chịu nổi nó nữa, lần này rat ay tàn nhẫn, đánh nó tới vỡ đầu chảy máu.
Chồng tôi ở bên cạnh nhìn mà nôn nóng không thôi, lại bởi vì tê liệt nên chỉ có thể bất lực.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
“Loại này bạch nhãn lang, cần ăn đánh!”
Tôi hung hăng đánh con gái một trận xong thì vào nhà chiếu cố chồng mình, không quản nó nữa, chờ tôi trở ra, con gái đã không thấy đâu.
A, không thấy đâu thì không thấy đâu đi. Tôi lạnh nhạt suy nghĩ, ước gì nó vĩnh viễn biến mất, dù sao đời này đều không thể trông cậy cái gì vào nó.
Người ta nói dưỡng nhi dưỡng già*, con gái tri kỷ. Mục Âm trời sinh đã là thứ hư hỏng, ích kỷ, ba nó bị liệt, kêu nó chăm hai ngày đã bỏ gánh không làm, loại người này trông cậy vào nó dưỡng lão cho tôi hả? Nằm mơ đi.
*nuôi con dưỡng già
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Đoản Văn
- Hư Chủng
- Chương 7: Chân Tướng