Chương 2: Mới Sinh

2.

Vừa sinh mổ xong tôi còn yếu lắm, hết thuốc tê nên miệng vết mổ đau nhức vô cùng. Con gái tôi được đặt trong nôi kế bên giờng, hộ sĩ yêu cầu da kề da*, kêu tôi ôm con bé lâu một chút.

*ôm trẻ sơ sinh không mặc quần áo trên ngực hoặc trên bụng trần của người mẹ. Điều đầu tiên bé có thể cảm nhận khi mới ra đời là hơi ấm của người mẹ.

Yêu cầu này hơi căng, cử động một chút tôi đã đau, ôm con bé kiểu gì?

Cơ mà tôi vẫn cố ôm nó.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu, không biết có mẹ bầu nào có cảm giác như tôi không: Khi vừa biết có bầu, tôi cũng rất yêu thích nó, nhưng vẫn có phần xa cách, lúc ấy chỉ đơn giản vì tôi là mẹ nên tôi ‘phải’ yêu con bé. Cơ mà lúc con bé xuất hiện trước mặt tôi, tình yêu vốn từ tận đáy long đó như được đào lên và hiện diện một cách rõ rệt nhất.

Đứa nhỏ này là người quan trọng nhất của tôi, không phải chỉ trên sách vở, phải dựa vào luân lý hay pháp luật bắt tôi phải yêu con bé, chỉ đơn giản là bản năng của một người mẹ.

Trong nôi truyền ra tiếng khóc.

“Hẳn là đói bụng rồi.”

Mẹ chồng tươi cười đầy mặt, đi đến trước nôi bế đứa nhỏ lên, đặt lên ngực tôi.

Lần đầu tiên làm mẹ nên có phần lúng túng, tôi kêu chồng nâng đầu giường lên, vụng về cởi bỏ khuy áp ra.

Bỗng nhiên, đau đớn kịch liệt truyền tới khiến tôi kêu to một tiếng.

Tôi cảm giác như bị con gì đó cắn.

Con gái với khuôn mặt ngây thơ đáng yêu lại cắn tôi đến mức đau đớn vô cùng.

“Đau quá.”

Khi hộ sĩ tiến vào, tôi nói.

“Bình thường thôi, thể chất mỗi người không giống nhau, có người dễ bị đau, mới vừa cho bú sẽ cảm thấy đau vô cùng, từ từ sẽ thành thói quen thôi.”

Hộ sĩ an ủi.

Tôi có điểm hổ thẹn, trong phòng bệnh còn có cặp mẹ con nữa, cô gái kia cho con bú rất bình tĩnh.

Tôi hỏi cô ấy có đau không?

Cô ấy nói có một chút nhưng rang được.

Tôi chưa từng làm mẹ, cho rằng đây là bình thường nên cố gắng nhịn xuống.

Con gái thường xuyên muốn ti sữa, mỗi lần ti rất lâu, chỉ cần bỏ vào nôi nó liền gào khóc thật lớn.

Có một bà cô đến chăm con cách vách bị ồn đến khó chịu nên nhắc nhở:

“Đứa nhỏ của cô ồn quá, mau dỗ nó đi.”

Chồng tôi xin lỗi, ôm đứa nhỏ tới để tôi cho ti.

Vừa cởϊ áσ xong, đứa nhỏ lập tức cắn tôi, tôi lại kêu lên thảm thiết.

“Có cần làm ra dẻ dữ vậy không?”

Bà cô giường bên cả giận nói:

“Mọi người đều sinh con, đều cho con ti, có ai giống cô mỗi lần cho ti đều kêu đau? Đứa bé còn nhỏ đâu có răng, đau cỡ nào chứ?”

Chồng tôi nháy mắt trầm mặt:

“Không phiền bà quan tâm.”

Bà cô nọ nghe vậy liền sừng sộ lên:

“Vợ mày làm phiền con gái tao! Cháu ngoại tao ngoan ngoan ngoãn ngoãn, đang ngủ ngon giấc thì bị tiếng khóc con mày đánh thức, khiến cháu tao cũng khóc theo, con gái tao cũng bị mất ngủ đó!”

Chồng tôi nắm chặt nắm đấm, tôi nhanh chóng nói:

“Kệ đi.”

Chồng tôi xoay người ra khỏi phòng bệnh, rất nhanh, hộ sĩ đã chuyển tôi tới phòng bệnh một giường.

Tôi xót tiền, chồng tôi lại sờ trán tôi nói:

“Gần đây anh làm hai job, kiếm thêm được một mớ, đủ để hai mẹ con dưỡng sức thoải mái.”

“Mục Tranh à……”

Tôi nhịn không được mà khóc.

Thật là kỳ quái, thời điểm mang thai thống khổ như vậy tôi không khóc, sinh mổ, hết thuốc mê nên miệng vết thương vô cùng đau cũng không khóc, lại bởi vì một câu nói của chồng tôi mà khóc đến thương tâm.

Nghe nói khi vừa mới sinh đứa nhỏ rất dễ đa sầu đa cảm, có lẽ đúng là vậy thật.