Chương 46: 46: Phòng Ở Cũ 3

Cô bé nói quá đột ngột, âm thanh vừa ra, Giang Hiểu Nguyệt và Giang Diên Sơn đều nhìn về phía côbé.

Ô Đào lấy đũng khí nói: "Gian phòng kia hiện tại đặt dụng cụ, nhưng con hiện tại đi học, bạn học con nói, bọn họ cũng có mộtcái phòng riêng.

DDù có học muộn cũng không quấy rầy người khác, con cũng muốn có một cái phòng riêng”Cô bé lời nói này xong, Giang Hiểu Nguyệt lập tức bật cười, sau đó Giang Diên Sơn cũng ha ha cười.

Sau đó, bọn họ tiếp tục nói chuyện với Ninh Diệu Hương, hoàn toàn không muốn phản ứng với Ô Đào.

Giang Hiểu Nguyệt: "Tuệ Vân, chúng ta đều là người một nhà, một cái tay không viết ra được hai chữ Giang.

Chị đây là bác lớn trong nhà, Diên Tân mất mấy năm rồi, trong nhà có chuyện gì, chị đều làm chủ, toàn gia chúng ta giúp đỡ lẫnnhau.

DDù sao đây cũng là thời điểm then chốt của Thế Quý, em nói xem, hai mươi tuổi ra mặt trẻ ranh nhưng người to xác thì cũng.

phải cưới vợ.

Có em giúp đỡ, để cho nó thuận lợi có người yêu, rồi sẽ vô cùng cao hứng kết hôn, toàn gia đều vuï!”Ninh Diệu Hương còn chưa mở miệng, Giang Diên Sơn lại bắt đầu nói: "Em dâu, hiện tại Thế Quý phảikết hôn, ông bà sui gia bên kia nhất quyết muốn nhìn điều kiện nhà chúng ta, bọn nó đồng lứa nhỏ tuổi cái gì cũng đễ nói, cònNếu bởi vì chuyện nhà mà ảnh hưởng mối hôn sự thì trưởng bối là mình sẽ sai lầm lớn lắm.

Em đâu em nói có đúng hay không?”Giang Hiểu Nguyệt cũng nói: "Đúng vậy, ta là trưởng bối, phải suy nghĩ vì hậu bối, đó mới là đứng đắn, không thể tạo nghiệtđược!”Ninh Diệu Hương cuối cùng cũng mở miệng, thở dài một cái: "Cũng không phải là em không muốn, nhưng các bác nhìn xem,trong nhà có hai đứa bé, phòng này vẫn phải dùng, không thể bỏ đi được.

Giang Hiểu Nguyệt lập tức nói lớn hơn; "Trẻ con phải đùng? Trẻ con nhà em bao giờ mới lón? Hơn nữa, nhà Diên Sơn còn có haiđứa bé, nhà em đây không phải chỉ có một đứa con trai thôi sao? Hai đứa con trai kết hôn tối thiểu cần hai gian phòng, nhà em.

cần một gian phòng là được rồi!”Ô Đào không nhịn được xen vào: "Con không được coi là người sao?”Giang Diên Sơn liền trừng mắt: "Con nói cái gì đó, nhóc con, gả đi rồi, phòng ở nhà họ Giang ta còn có thể cho con ở hả?”Giang Hiểu Nguyệt cũng cười: "Nói đúng, đây không phải là hời cho người ngoài sao?”Thanh Đồng vẫn luôn ngồi xổm ở trước là đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Giang Hiểu Nguyệt và Giang Diên Sơn, nói:"Bác gái, bác trai, không thể nói như thế, Ô Đào là em con, em con sao có thể tính là người ngoài?”Mặt Giang Diên Sơn liền trầm xuống: "Nhìn xem, đây là cách nói chuyện với người lớn hả? Trước mặt người lớn, mày có quyền.

nói chuyện sao?”Nhưng mà Thanh Đồng vẫn đứng thẳng lưng, nói: "Cha tôi không có ở đây, mẹ tôi là phụ nữ, em tôi còn nhỏ, trong nhà chỉ cómột mình tôi là nam tử hán, gặp phải chuyện gì, tôi cũng nên đứng ra nói chuyệnGiang Diên Sơn lập tức bị chế trụ, ông ta run lên hút một đểu thuốc, nhìn sang Giang Hiểu Nguyệt.

Giang Hiểu Nguyệt mặt lạnh nói: "Không biết còn tưởng rằng là chuyện lớn gì chứ, không phải chỉ là mượn đùng phòng ở mộtchút thôi sao, có cần thiết làm quá đến vậy hay không! Phòng này vốn là lúc trước các cụ phân cho Diên Tân, hiện tại nó khôngcòn, bác lớn là tao tại sao không thể đòi lại được?”Ninh Diệu Hương nghe đến đây, coi như là đã thấy rõ, đây chính là tới đòi nhà!Nhưng mà bà là quả phụ, mất chồng, cũng không tiện làm loạn với anh chị của chồng, nếu không chỉ sợ về sau sẽ không có aigiúp đỡ.

Thế là bà lập tức nói: "Chuyện này, em sẽ thương lượng lại”Ô Đào thấy anh trai mình ra mặt, cũng không nhịn được, trực tiếp đi lên, vuốt nước mắt, lớn tiếng nói: "Dù thế nào thì gianphòng kia con cũng cần dùng để học tập, con phải dùng để học tập! Con muốn có phòng ở của mình, không cho con ở, con sẽkhông sống được! Nếu ai chiếm phòng con, con sẽ liều mạng cùng người đó!”Nói xong, cô bé còn đậm chân nhảy lên cao: "Con mặc kệ, nếu ai đám dùng phòng con làm đám cưới, con ngày nào cũng sẽ ởphía bên ngoài cửa sổ khóc tang! Con sẽ khóc tang”Giang Hiểu Nguyệt và Giang Diên Sơn nghe lời này, cũng trợn mắt há hốc mồm.

Con bé Ô Đào này bình thường nhìn cũng không đáng chú ý, suốt ngày ra ngoài nhặt lõi than, cảngười xám xịt, sao tính tình lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy.

Ninh Diệu Hương bất đắc đĩ nhìn Giang Hiểu Nguyệt: "Bác gái, bác nhìn xen, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, em cũng khôngcòn cách nào khác.

.