Ngay khi ngón tay của James và Lucky sắp chạm đến Cúp quán quân cuộc thi Tam Pháp Thuật, một sức mạnh vô hình đã kéo chiếc cúp đi, làm cho hai người cùng lúc bắt hụt.
Ở chỗ này chỉ có ba người, James và Lucky cũng không phải kẻ khờ, thấy mục tiêu bị mất liền lập tức quay đầu nhìn về phía Tom, đúng lúc nhìn thấy Tom vươn tay bắt lấy chiếc cúp.
"Chết tiệt!" Hai người bọn họ thấp giọng mắng một tiếng, đang chuẩn bị xông tới cướp lại chiếc cúp, liền phát hiện Tom đang xoay tròn một cái, rồi biến mất.
Chiếc cúp là Khóa Cảng?
Cả hai bất lực ngã ngồi xuống thảm cỏ, bên cạnh con quái vật bị Tom đánh ngất xỉu ban nãy.
Mà trong khoảnh khắc bắt được chiếc cúp, Tom đã cảm nhận được cảm giác kỳ quái mỗi khi sử dụng Khóa Cảng – rốn như bị giật thột, sau đó cả người quay mòng. Nếu sớm biết chiếc cúp là Khóa Cảng, còn có thể dùng thần chú Triệu hồi, thì khi vừa bước vào mê cung hắn đã dùng tới rồi.
Tom choáng váng nghĩ, sau đó cảm nhận được cảm giác bị giật ở rốn dần dần giảm bớt.
Đến khi hắn loạng choạng đứng xuống mảnh đất trống bên ngoài mê lộ, bên tai lập tức vang lên tràng tiếng vỗ tay như sấm.
"Hiện tại tôi tuyên bố, Quán quân của cuộc thi Tam Pháp Thuật là Tom Riddle đến từ Hogwarts!"
Tom có chút choáng váng giơ tay nâng cao chiếc cúp quán quân Tam Pháp Thuật, ánh mắt vui sướиɠ mang theo chút mơ màng tìm người duy nhất mà hắn muốn chia sẻ niềm vui chiến thắng trên khán đài.Khi nhìn thấy bóng dáng bên cạnh thân hình khổng lồ của Hagrid mà càng thêm gầy yếu, lần đầu tiên hắn mất khống chế cảm xúc.
"Harry, ta thắng rồi!" Tom lay lay chiếc cúp trong tay, dường như không nghe được tiếng hoan hô của bất kì ai nữa, sự chú ý chỉ dồn vào Harry, "Ta thắng rồi!"
"Anh thắng rồi!" Harry nói bằng giọng không cảm xúc, nhưng Tom nghĩ từ giọng nói của Harry hắn nghe ra được Harry vui mừng cho hắn, đồng thời còn có một thứ gì cảm xúc gì đó không diễn tả được bằng lời làm hắn chua xót.
"Đúng vậy, thắng rồi." Tom nhìn chiếc cúp quán quân đặt trên bàn sách của hắn, đưa tay ôm lấy vai Harry, "Rốt cuộc cũng thắng rồi."
"Có được nền tảng vô địch, anh không muốn xem xét một chút đến Bộ Pháp Thuật làm việc sao?" Harry dò hỏi: "Anh sẽ tạo được thành tựu lớn ở Bộ Pháp Thuật, Tom, anh thậm chí có khả năng một đường suôn sẻ đi tới đỉnh cao chiến thắng."
"Ta biết." Tom nằm hẳn xuống, tay vòng ra sau đầu nhìn ánh sáng mê người do chiếc cúp sáng bóng phản chiếu ảnh nên mà tản ra, "Có gia tộc Malfoy hỗ trợ, cộng thêm những Slytherin vào Bộ Pháp Thuật trong vòng ba, bốn năm qua, ta dám chắc chưa tới ba năm ta có thể trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng nắm thực quyền"
"Vậy sao anh còn muốn đi du ngoạn?" Harry tràn ngập hy vọng nhìn Tom, "Ở lại Bộ Pháp Thuật không phải rất tốt sao?"
Tom vươn tay kéo Harry nằm xuống, Harry không kịp đề phòng liền té ngã vào lòng Tom, thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó chỉ mình nó nghe thấy.
"Ở lại không tốt sao? cứ xem như là vì tôi đi."
"Harry, mục tiêu của ta là Bộ Pháp Thuật, nhưng cũng không chỉ là Bộ Pháp Thuật" Tom thấp giọng nói, "Một ngày nào đó ta sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới"
"Đỉnh Everest à?" Harry ngẩng đầu lộ ra một nụ cười Tom rất quen thuộc – trước kia hắn chỉ cảm thấy nụ cười này đơn thuần, vô tư, hiện tại mới phát hiện nụ cười đang đơn thuần, càng chứng tỏHarry có tâm sự không muốn nói hắn nghe.
"Ừ, nếu em muốn đi, ta không ngại mùa hè năm nay đi đến đó xem người tuyết." Tom chậm rãi nói, suy nghĩ Harry rốt cuộc có chuyện gì mà không muốn nói cho hắn.
Cuối cùng, hắn vẫn hỏi những gì hắn muốn hỏi, vì hiện tại hắn đã là quán quân cuộc thi Tam Pháp Thuật.
"Vì sao điều kiện làm bạn trai lúc trước em đặt ra lại là ta không được chiến thắng cuối cùng?"
"Tôi..." Hai tay của Harry đặt trên ngực Tom, chần chừ một lúc, "Anh hỏi chuyện này để làm gì? Bây giờ không phải là chẳng có gì khác biệt sao?" Nó đã quyết định phóng túng một lần mà đồng ý ở bên Tom rồi, mà Tom lại sắp đi ra khỏi phạm vi của nó, đến nơi nó không thể khống chế mà tự do làm điều mình muốn.
Không biết làm như vậy là đúng hay sai đây?
"Nhưng ta muốnbiết lý do của em, Harry." Tom kéo cánh tay của Harry để nó nằm bên cạnh mình, "Khi đó, thực ra em đã thích ta rồi đúng không?"
"Anh thật tự tin." Harry lầm bầm một tiếng, không có khẳng định cũng không có phủ định lời nói của Tom.
Tom phát ra một tiếng cười từ l*иg ngực, "Vậy thì càng muốn biết khi đó rốt cuộc vì sao em lại không muốn ta trở thành Quán quân? Có bạn trai là quán quân cuộc thi Tam Pháp Thuật không phải rất tốt sao?"
"Tôi..." Harry cọ đầu vào ngực áo của Tom, tay nhẹ nhàng mân mê vài sợi tóc đen đang quấn lấy nhau của bọn họ, "Tôi lúc đó có một ý nghĩ rất ích kỷ."
"Hả?" Tom bắt được tay của Harry đặt ở bên môi nhẹ nhàng cắn một cái, "Vậy có thể cho ta biết một người rất giống Gryffindor cao thượng như em đột nhiên lại trở thành Slytherin ích kỷ là vì cái gì không?"
"Tôi..." Harry nín thở, cho đến khi khuôn mặt đều bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ lên mới mở miệng:" Tôi muốn anh chỉ thuộc về mình tôi. Nhưng giấc mơ của anh là đứng trên đỉnh cao quyền lực của đời người, anh như vậy, quá xa cách. Mà chiến thắng ở cuộc thi Tam Pháp Thuật là bước đầu tiên để anh thực hiên giấc mơ của mình."
Tom sững sờ, chưa từng nghĩ tới Harry sẽ cho hắn một câu trả lời như vậy. Hắn ôm thật chặt cơ thể gầy gò hơn cả những người bạn cùng lứa của Harry, dùng sức lực như muốn đem đối phương hòa lẫn vào thân thể mình.
"Ta bảo đảm, bất luận ta có như thế nào, ta cũng sẽ không bỏ rơi em, hoặc là tìm người khác." Thế nhưng muốn hắn từ bỏ giấc mơ của mình, tuyệt đối không có khả năng!
"Tôi biết, anh không dễ dàng thích người khác." Harry lẳng lặng nói, "Tôi cũng biết bất kể như thế nào anh cũng không từ bỏ giấc mộng của mình, chỉ là..." Chỉ là nếu có ngày anh tiến đến bước cuối cùng kia, tôi nhất định sẽ đứng ở phía đối lập với anh. Cũng bởi vì yêu anh, nên càng không thể để anh lún sâu xuống sai lầm.
"Chỉ là cái gì?" Tom cảm thấy Harry không nói rõ tâm tình liền buồn bã, động tác càng thêm dịu dàng. Biết rõ Harry sẽ không trả lời, vì vậy hắn phối hợp mà nói tiếp: "Như vậy lúc trước em nói cho ta biết về cuôc thi đấu này là vì muốn trợ giúp ra đi lêи đỉиɦ cao quyền lựcKhi đó, thân phận của em sẽ là kẻ thù của ta?"
"Trừ khi anh trở thành kẻ trong trí nhớ của tôi, nếu không cho tới bây giờ anh không phải là kẻ thù của tôi." Harry bình tĩnh nói, lần đầu tiên chân chính tỏ ra yếu đuối trước mắt tom, "Tom, đây là câu trả lời của tôi, đừng đi đến bước cuối cùng kia."
Tom cuối đầu nhìn Harry, hít một hơi thật sâu. "Nếu như ta thực sự đi tới một bước kia thì sao?" Cảm nhận được thân thể trong ngực rõ ràng run lên một cái, sau đó cứng đờ, Tom không nhịn được thầm thở dài, "Harry, nếu ta thật sự đi tới bước cuối cùng mà em nói kia, em thực sự sẽ trở thành kẻ thù của ta sao?"
"Tôi..." Harry cắn thật chặt môi dưới, "Tôi sẽ không để anh phạm sai lầm!"
"Làm sao em biết được ta đi đến một bước kia sẽ là phạm sai lầm mà không phải là thành công?" Tom hỏi ngược lại, đỡ Harry từ trên người hắn xuống, sau đó ngồi dậy. Biểu tình lười nhác trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là thận trọng, "Đơn giản là vì trong tương lai em ở phe đối nghịch với ta sao?"
Tôi không chỉ ở phe đối nghịch với anh, mà còn là một người đứng đầu về mặt tinh thần, là người tiêu diệt anh, anh cho rằng tôi sẽ vì trở lại vài thập niên mà từ bỏ lựa chọn của mình sao?
Harry im lặng nhìn Tom, dùng ánh mắt tôi tuyệt đối không thay đổi lựa chọn của mình thể hiện ý nghĩ trong lòng.
Tom không diễn ra được cảm nhận của mình nhìn thấy ánh mắt này của Harry. "Vì ta cũng không được ư?" Hắn thấp giọng hỏi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Harry, "Vì ta."
Harry trầm mặc nhìn Tom, đầu tiên là nghiêng mặt về bên trái, sau đó lại nghiêng về bên phải.
"Không thể!" Nếu như thay đổi niềm tin nó đã kiên định suốt bao nhiêu năm qua, nó sẽ không còn là nó nữa.
"Không thể... sao?" Giọng nói của Tom khe khẽ mà quanh quẩn khắp phòng, ngón tay của hắn nhẹ nhàng từ gò má của nó đi xuống, chạm vào đầu ngón tay của Harry rồi rút về.
"Ta thật sự tò mò, rốt cục ta đã làm gì?" Vẻ mặt củaTom giống Harry, nhìn không ra chút cảm xúc nào, "Đáng để em trở lại quá khứ tìm ta lúc này, nhưng lại không gϊếŧ ta."
"Tôi không muốn gϊếŧ anh, Tom." Harry bình tĩnh nói, chủ động vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Tom, "Nhưng mà, có đôi khi sống cũng chưa chắc là tốt."
"Ý em là, nếu như ta đi tới một bước kia, em sẽ gϊếŧ ta?" Tom trở tay cầm lấy tay Harry, người tiến tới trước, hôn nhẹ lên trán Harry, rồi di chuyển dọc xuống, hôn lên môi nó, cuối cùng dừng lại bên tai nó."Em, thật sự xuống tay được sao?"
Lưng Harry thẳng tắp, cảm giác ấm áp quen thuộc từ vành tai đến cổ, một lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời. "Tôi không xuống tay được."
Trên mặt Tom lộ ra nụ cười chiến thắng, nhưng lời nói tiếp theo của Harry làm cho nụ cười của hắn biến mất hoàn toàn.
"Cho nên, tôi sẽ chết cùng với anh."
"Em...!" Tom bật người dậy nhìn Harry, "Nhất định phải quyết tuyệt như vậy sao?"
Harry nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, giọng nói bình tĩnh lúc trước khẽ run lên, mang theo cầu khẩn,"Cho nên, đừng đi đến một bước kia được không, Tom?" Chỉ cần không đi đến bước kia,cho dù cuối cùng hai người bọn nó có phải rời xa nhau, nó vẫn có thể ở phương xa, nhớ lại quãng thời gian bọn nó đã có, nhìn người kia không còn trở nên điên cuồng mà toát ra sự quyết đoán và quyến rũ chỉ riêng mình hắn có.
Tom nhìn sắc mặt trắng bệch đến gần như trong suốt của Harry, đấu tranh giữa quyền lực và tình ái trong lòng khiến hắn như muốn điên lên.
Hắn không biết mình đã đứng dậy từ lúc nào, đến khi hắn lấy lại được tinh thần, trong căn phòng đã nên hỗn độn, Hary vẫn duy trì từ thế lúc trước, trên người còn có mấy quyển sách của Tom rơi xuống.
Tom đi từng bước một đến trước mặt Harry, nghiến răng ken két gằn từng chữ: "Nói-cho-ta-biết-điểm-mấu-chốt-của-em-là-gì?"