Nhớ lại tình cảnh ở cô nhi viện mà Tom vô tình nói ra trong lúc mê sảng, Harry chỉ muốn rút lại câu nói "Đáng đời!" trước kia của mình. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đáng lẽ nó phải hiểu, trên đời này không có mối hận nào là vô duyên vô cớ cả. Mối hận Muggle của Tom đã có từ trước khi hắn biết mình là Phù thủy, mà nguyên nhân của mối hận đó đều xuất phát từ những chuyện hắn đã phải trải qua lúc nhỏ.
Sau khi biết mình là Phù thủy, tính cách của Tom càng thay đổi. Hắn cho rằng Muggle là hạ cấp, thấp hèn, vô dụng, mà người mà những người đó ngược đãi chính là Pháp sư cường đại, cao quý, thậm chí còn là Pháp sư cao quý nhất. Là một Pháp sư cao quý, sao Tom có thể tha thứ cho những chuyện bọn họ đã làm. Huống chi hắn còn hận những Muggle đó như vậy.
Bàn tay Harry chậm rãi từ trên đỉnh đầu Tom vuốt xuống. Có lẽ suy nghĩ ban đầu của hắn chính là như vậy? Chỉ có điều, theo đuổi ham muốn bất tử, phân cắt linh hồn nhiều lần cuối cùng đã biến Tom thành một kẻ điên.
Khóe môi Harry nhếch lên, khẽ phát ra một tiếng cười giễu.
Nó tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện này nếu như Tom không đột nhiên vô hại dựa dẫm vào nó như bây giờ. Một cậu bé mới bảy, tám tuổi đã có thế gϊếŧ chết một con thỏ vô tội, dụ đám trẻ trong cô nhi viện vào một hang núi đầy Âm Thi, tự học được cách dùng năng lực pháp thuật của mình đe dọa, thậm chí là cướp đoạt, trộm đồ của những đứa trẻ kia, dù thế nào, khi lớn lên cũng không thể trở thành một người cứu thế được.
Lúc này, chạm vào làn da nóng bừng của Tom, Harry cuối cùng cũng thấu hiểu được thiếu niên có cuộc đời bi thảm hơn mình, cuối cùng đi về hướng hoàn toàn trái ngược mình này.
"Tom Riddle thời học sinh là một người rất quyến rũ, trong trường, bất kể là các giáo sư hay học trò, đều vô cùng yêu thích hắn."
Lúc những lời này đột nhiên vang lên trong đầu, mỗi dây thần kinh trong người Harry không tự chủ mà đều căng lên. Sức hấp dẫn của Tom Riddle, nó thật sự đã cảm nhận được rồi. Nếu như Tom muốn, không một ai có thể thoát ra được sự quyến rũ của hắn. Dù là Cậu Bé Vàng Harry Potter, cũng không thoát được.
Harry hiểu cảm giác này nghĩa là gì – nó đã yêu Tom Riddle, yêu chính kẻ thù của mình.
"Harry?" Cảm giác cơ thể mình đang dựa vào đột nhiên căng cứng khiến cho mình không được thoải mái, Tom bất an ngẩng đầu, ngước mặt nhìn khuôn mặt trầm ngâm của Harry, "Em sao thế? Có phải anh nặng quá, làm em không thoải mái không?"
"Không phải..." Harry theo bản năng lắc đầu, đối diện với sự bất an trong con ngươi của người đối diện, nó lấy lại tinh thần, đột nhiên nhớ ra thuốc hạ sốt mà lúc nãy nó chạy tới phòng khám duy nhất trong làng Hangleton Nhỏ, mua được từ chỗ vị bác sỹ bị đánh thức lúc nữa đêm mà quần áo không chỉnh tề, gò má phiếm hồng, gắt gỏng bán cho nó.
Harry cầm lấy túi thuốc rơi xuống giường từ lúc nào, dựa theo những lời vị bác sỹ kia dặn dò, lấy ra mấy viên thuốc, nắm trong lòng bàn tay, rồi bưng cốc nước đặt ở chiếc tủ gỗ đầu giường tới. "Tom, uống thuốc đi."
"Kh..." Lời từ chối còn chưa nói hết, Tom đã bày ra vẻ mặt đáng thương, nhận lấy thuốc từ tay Harry, cúi đầu chần chừ hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Harry, "Anh uống thuốc rồi em sẽ không ném anh ra ngoài, đúng không?"
"Nơi này..." Nghĩ đến hành động Gaunt giao lại nhẫn cho Tom, Harry nở nụ cười thoải mái, "Nơi này chính là nhà của anh, sao tôi dám ném anh ra ngoài chứ? Ngoan nào, Tom, uống thuốc rồi ngủ một giấc, sáng mai thức dậy đầu anh sẽ không còn đau nữa."
Nói xong, Harry nhét cốc nước vào bàn tay kia của Tom, nhìn Tom nở nụ cười khích lệ thiếu niên bị bệnh mà để lộ ra sự bất an trong lòng.
Tom do dự nhìn thuốc và nước trong tay, lại nhìn Harry đang mỉm cười nhìn mình, cuối cùng cắn răng uống thuốc, thậm chí còn uống hết cả cốc nước. Uống gấp như vậy, hậu quả chính là khiến mình bị sặc.
"Khụ...khụ khụ..." Sau khi ho khan một tràng, hắn ra vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn Harry, lại phát hiện trên mặt Harry dính đầy nước hắn vừa phun ra, nước đang dọc theo khuôn mặt Harry mà chảy xuống.
"Phì..." Tom cố gắng để mình không phì cười, mím môi nhìn Harry, trong mắt giấu không nổi ý cười, "Em không sao chứ, Harry?" Nói xong hắn vươn tay lau nước trên mặt cho Harry, ngáp một cái, "Ngủ cùng anh đi?" Rồi mong ngóng nhìn Harry.
Harry chần chữ, cuối cùng đành phải tước vũ khí đầu hàng.
"Được rồi..." Nó mệt mỏi nói, sau đó còn chưa kịp cởi giày đã bị Tom mặt mày vui sướиɠ kéo lên giường, đầu chôn vào l*иg ngực phập phồng của Tom.
Hôm sau, khi Tom tỉnh lại, có cảm giác như chưa bao giờ được ngủ một giấc ngon lành đến thế, cả người khoan khoái thoải mái, ngay cả đầu vốn nặng cũng thấy nhẹ hơn.
"Ưʍ..." Hắn nhắm mắt lại, thoải mái phát ra một tiếng rêи ɾỉ mờ ám, lười biếng thư giãn thân thể, sau đó mới cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang đặt lên người mình, hơn nữa còn theo động tác của hắn mà động đậy.
Tom mở bừng hai mắt, liền nhìn thấy một mái đầu bù xù đang cọ cọ lên ngực mình. "Harry?" Tom không dám tin mở lớn hai mắt, vẻ mặt ngái ngủ cũng lập tức không còn. Thân thể vừa thả lỏng lại căng cứng, chỉ có cánh tay chậm rãi đưa lên lưng thiếu niên trong ngực.
"Harry?" Tom nhỏ giọng gọi.
Lúc này Harry trong lòng hắn mới mở mắt, đôi mắt xanh biếc được cặp kính che đi nét bối rối mà nhìn Tom, "Anh còn thấy khó chịu không? Có cần tôi lấy thêm nước cho không? Để tôi xem, có lẽ đến giờ uống thuốc rồi..."
Nghe Harry nói một tràng những lời này, tâm trạng khó chịu vì chuyện chiếc nhẫn của Tom liền biến mất. Hắn cười, đưa tay kéo tay Harry đã ngồi dậy lại, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua lướt lại cánh tay Harry.
"Ta đỡ nhiều rồi. Em chăm sóc ta cả đêm sao?" Tom nói xong khẽ nhúc nhích thân thể, tạo ra một khoảng cách giữa hai thân thể vừa rồi còn dính sát nhau, rồi mới ngồi dậy, lật chăn lên.
"Ta..." Hắn thong thả mở miệng, "Đêm qua ta không nói linh tinh gì chứ?"
Harry sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu nguầy nguậy, "Không có!"
Không có? Tom hoài nghi nhìn vẻ mặt khác thường của Harry, cuối cùng lại chỉ nhún vai. Dù đêm qua hắn nói gì, thì nhìn có vẻ như khúc mắc giữa bọn hắn đã được tháo gỡ rồi, mà Harry vốn luôn lảng tránh tình cảm của hắn dường như cũng đã mềm lòng. Đây có thể xem là chuyện tốt đi?
Nghĩ đến đây, Tom nói với Harry lúc này sắc mặt đã đỏ ngang trứng gà, "Không phải em vừa nói tới giờ uống thuốc rồi sao?"
"Hả... A!" Harry lập tức nhảy xuống giường, ngay sau đó bưng một cốc nước đi vào phòng ngủ, đưa một đống thuốc tới trước mặt Tom.
Tom nhíu mày nhìn những viên thuốc đủ màu kia, hoài nghi đêm qua hắn làm cách nào uống được cả đống thuốc thế kia. Không nói đến bao nhiêu năm nay hắn không uống thuốc của Muggle nữa, hắn cũng biết chỉ bị sốt một chút đâu cần uống nhiều thuốc như vậy. Hoài nghi nhìn Harry đang cúi đầu đá đá chân giường, Tom đoán chừng Harry cố ý mua nhiều thuốc như vậy chính là vì muốn trả thù. Trả thù trắng trợn!
"Harry, ta cảm thấy khỏi bệnh rồi, không cần uống thuốc nữa đâu." Tom nhìn đống thuốc trong tay mình, nếu như phải uống hết chỗ này, hắn nghi mình sẽ chết vì nghẹn mất.
"Không được!" Nhớ lại đêm qua Tom sốt cao đến mê sảng, Harry liền dứt khoát lắc đầu, "Đêm qua bác sĩ đã dặn nhất định phải uống hết thuốc. Chập tối hôm qua anh cũng nói không sao, kết quả thế nào?"
Trước một Harry đang kiên định nhìn mình, Tom chợt có cảm giác nếu không uống hết chỗ thuốc này sẽ thật có lỗi với nó. Đấu tranh mấy giây, cuối cùng Tom cũng nghe lời cho hết chỗ thuốc kia vào miệng, uống một ngụm nước, ngửa cổ nuốt hết chỗ thuốc vừa đắng vừa khó uống kia.
"Xong rồi." Tom ngước mắt nhìn Harry, "Hôm nay em không đến trang viên Riddle sao?"
"Ngày mai đến xin nghỉ cũng được. Với lại, anh đang bệnh."
Lời Harry còn chưa dứt, Tom đã hiểu lời kia có ý nghĩa gì – hắn bệnh, cậu không yên lòng. Cảm giác trong miệng không còn đắng nữa, Tom cong mắt cười, "Đêm hôm qua em đi mua thuốc cho ta sao?"
Harry gật đầu.
"Còn chăm sóc ta cả đêm?"
Harry lại gật đầu, vẻ mặt khó hiểu khi nghe giọng điệu của Tom càng lúc càng dịu dàng.
"Vậy chắc chắn là đêm qua em ngủ không được nhiều rồi?" Ý cười trong mắt Tom càng đậm, khoác áo khoác, cũng không đợi Harry trả lời đã kéo nó xuống giường, "Em nghỉ ngơi đi, ta đi làm bữa sáng."
Nếu như nói Harry hoàn toàn không có tình cảm với hắn, hắn sẽ ăn luôn mũi mình! Vừa dùng số đồ ăn có hạn trong bếp chuẩn bị bữa sáng, Tom vừa tự hỏi rốt cuộc đêm qua đã diễn ra chuyện gì.
Bí mật trong chiếc nhẫn của Slytherin, hắn sẽ không bỏ qua. Có điều, hắn cảm thấy nên tìm một cơ hội khác thăm dò Harry thì hơn.
Nhớ lại cảnh tượng Harry nằm trong ngực mình lúc tỉnh dậy, Tom càng cảm thấy hỏi ra bí mật không phải là chuyện quá khó khăn. Chỉ cần Harry có tình cảm với hắn, khiến Harry thỏa hiệp chỉ là vấn đề cách thức và thời gian thôi.
Chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi đánh thức Gaunt dậy ăn, tăng thêm bùa Độc đoán, Tom mới xoay người bưng bánh bí rợ, nước bí rợ làm riêng cho Harry vào phòng ngủ.
Đi vào, Tom liền nhìn thấy dáng vẻ say ngủ của Harry. Ếm một bùa giữ ấm cho đồ ăn, Tom ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn Harry, đưa tay vén lọn tóc rủ xuống mặt nó lên, sau đó lặng yên ngồi đó, kiên nhẫn chờ nó tỉnh giấc.
Chờ khoảng hai tiếng, đến khi nhiệt độ trong phòng dần cao hơn, Harry mới mở mắt, "Tom?"
"Em dậy rồi hả?" Tom cười dịu dàng, đưa tay giúp Harry ngồi dậy, mang quần áo đã dùng bùa vệ sinh tới, "Mau rửa mặt đi rồi ăn sáng. Ta đã làm bánh bí rợ cho em rồi, mùi vị có lẽ không so được với Gia tinh ở Hogwarts."
Động tác mặc quần áo của Harry đột nhiên khựng lại, kéo áo mới chui vào được giữa chừng ra, vẻ mặt không tin được nhìn nhìn Tom, "Anh... biết làm bánh bí rợ?"
Tom cười khẽ, "Ta đâu phải Abraxas, vẫn biết làm vài món ăn đơn giản. Dù sao, lớn lên trong cô nhi viện, nếu không muốn bị chết đói, ít nhất phải biết làm một vài thứ có thể ăn được."