Nhà ga King"s Cross, Tom xách rương hành lý, dựa lưng lên vách tường của sân ga, nhìn Harry đang đứng trước mặt mình, đau đầu suy nghĩ nên làm cách nào để hai người bọn hắn tạm tách nhau ra một thời gian để hắn có thể đi làm một vài việc mà hắn không muốn Harry biết.
Có một số việc, dù Harry đã biết, hắn vẫn không muốn nó chính mắt nhìn thấy. Nơi đó là vết nhơ lớn nhất trong đời hắn, bị Dumbledore biết đã đủ khiến hắn không chịu nổi rồi, hắn không muốn Harry cũng tới nơi đó.
"Ừm, ta nghĩ hẳn em cũng có vài chuyện riêng cần làm, không bằng chúng ta hẹn nhau một tuần nữa gặp lại, được không?" Tom do dự mở miệng, ngay sau đó chỉ hận không thể tự ếm bùa gϊếŧ chết mình.
Hắn nói như vậy khác nào đang thừa nhận, ta có việc riêng muốn làm, không muốn em biết. Với tính cách của Harry, sợ rằng nó sẽ tìm đủ mọi cách để đi theo hắn.
Có điều, nằm ngoài dự kiến của Tom, Harry lại gật đầu: "Được, vậy chúng ta hẹn gặp nhau ở làng Hangleton Nhỏ. Mặc dù tôi chút còn tiền riêng cộng với tiền trợ cấp của nhà trường nữa, nhưng đến trang viên Riddle lấy thêm chút tiền tiêu vặt cũng không thừa."
Lúc nghe Harry nhắc tới trang viên Riddle, tay Tom khẽ giật một cái, nụ cười trên khóe môi thoáng biến mất, rồi mới lại hiện ra.
"Trang viên Riddle?" Hắn giả cười, "Chúng ta hẹn gặp nhau ở đó?"
"Tôi sẽ chờ anh." Harry mỉm cười, rồi xách hành lý của mình, quay người rời khỏi nhà ga.
Mà ở phía sau nó, ánh mắt của Tom từ sau khi bóng lưng nó khuất khỏi tầm nhìn của hắn thì càng lúc càng âm trầm.
Trang viên Riddle? Harry Potter, em thật là...
Rắc rắc! Nắm tay của Tom siết chặt đến phát ra tiếng kêu. Mấy phút sau, hắn hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người, kéo hành lý rời nhà ga, đi tới hướng cô nhi viên mà hắn đã sống mười mấy năm nay.
Mặc dù còn gần nửa năm nữa hắn mới trưởng thành theo quy định của giới Muggle, nhưng hắn tin, chỉ cần mấy bùa chú đơn giản, hắn sẽ có thể sớm thoát khỏi nơi dơ bẩn kia, có được một lý lịch hoàn hảo trước các Pháp sư, Phù thủy của ba quốc gia trong cuộc thi Tam Pháp Thuật.
Đứng trước cửa cô nhi viện ác mộng, Tom nhìn người giữ cửa quen thuộc đang loạng choạng chạy vào trong vừa lớn tiếng hô "Quái vật trở về!" vừa đập tay lên từng cánh cửa, hắn cười lạnh kéo hành lý vào.
Làm như hắn muốn trở về lắm vậy!
Dưới ánh mắt hoặc hoảng sợ bất an, hoặc tò mò khó hiểu của tất cả đám người trong cô nhi viện, đi đến trước cửa văn phòng viện trưởng, Tom quay đầu liếc nhìn đám nhóc trong cô nhi viện thời gian này đã có chút lớn hơn trước, nâng khóe môi cười ôn hòa.
Lập tức một cô gái có vẻ nhiều tuổi hơn thét lên chói tai.
"Đồ quái vật, mày muốn làm gì bọn họ? Tất cả mọi người lập tức trở về phòng đi! Ngay lập tức! Mau!"
Muốn làm gì? Nếu như hắn thật sự muốn làm gì, bọn chúng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần về phòng thì sẽ an toàn sao? Đến cả trang viên Grindelwald hắn còn có thể cho nổ tung, muốn chi chỉ là một cô nhi viện cũ nát?
Có điều, Dumbledore sẽ không thích nghe được tin hắn phá hủy cô nhi viện mà hắn sống từ nhỏ đâu. Còn Harry, nếu như biết chuyện, sợ rằng sẽ lập tức trở mặt với hắn? Người đó, chưa bao giờ quan tâm người khác, mặc cho người khác đối xử với mình thế nào, nhưng lại quan tâm tới đám người không chút quan hệ gì với mình, thậm chí là cả Muggle.
Lơ đãng vuốt vuốt đũa phép trong tay, Tom quyết định không ở ngoài cửa chờ viện trưởng đột nhiên lớn gan mà ra mở cửa nữa. Hắn nhẹ vẩy đũa phép một cái, cánh cửa không chút tiếng động nổ tung.
"Chúc một ngày tốt lành, bà Cole. Đã lâu không gặp!" Tom mỉm cười hòa nhã, giống như cánh cửa vừa nổ tung không chút liên quan gì tới hắn vậy. Hắn đi thẳng tới trước bàn làm việc, nhìn người đàn bà khắp người đầy mùi rượu Gin từ trên xuống dưới một lượt, rồi kéo ghế ngồi đối diện với bà ta.
"Ta trở về là vì thủ tục rời cô nhi viện. Ta đã tìm được người thân của mình." Tom thản nhiên nói, "Kính mong bà trả lại hồ sơ của ta."
"Người thân của mày là ai?" Sau một thoáng kinh ngạc và bất an, bà Cole lập tức lấy lại sự sắc sảo vốn có, nghi ngờ nhìn Tom, "Sao người đó không đến đây giúp mày làm thủ tục?"
"Người đó là một nhân vật tầm cỡ, bà không thể nào biết được. Người đó rất bận, chút việc con cỏn này, người đó đương nhiên sẽ không tới. Nhưng, tôi có thể chứng minh cho bà." Tom nói xong, lén điểm đũa phép lên một tờ giấy trắng, rồi đưa ra trước mặt bà Cole, "Ta nghĩ, thứ này có thể giải quyết được tất cả vấn đề."
Bà Cole nghiêm túc nhìn mảnh giấy, vài phút sau liền ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, thứ này có thể giải quyết tất cả vấn đề. Tom Riddle, mày có thể rút hồ sơ của mày về."
Tom thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chuyện này đã xong rồi! Từ giờ về sau, hắn không còn là quái vật trong cô nhi viện, bị đám người đó kỳ thị, cô lập nữa.
Ôm một chồng hồ sơ lớn rời khỏi cô nhi viện đầy cảm giác bất an, Tom vào một quán cà phê cũ kỹ, ít khách. Sau khi gọi một ly cà phê liền ngồi xuống một góc khuất mở hồ sơ ra.
Con thỏ của Billy Stubbs, khác thường của Amy Benson và Dennis Bishop sau khi cùng hắn thám hiểm một hang núi trong chuyến dã ngoại mùa hè, yo yo, vòng bạc, kèn acmonica bị mất...
Đây đều là những chuyện khi còn nhỏ, hắn không kiềm chế được tâm tình của mình mà gây ra. Có rất nhiều chiến lợi phẩm của hắn chỉ đơn giản là muốn trả thù đám người đã cô lập hắn, cho đám người ghét hắn phải nhận hậu quả.
Hắn không phải quái vật! Hắn là một Pháp sư cao quý hơn bất kỳ ai! Cho dù là ở trong giới Pháp thuật, hắn cũng hơn đám người tầm thường, hắn mang huyết thống cao quý mà tất cả đều khó lòng bì kịp!
Hắn là một Slytherin chân chính, một Slytherin cao quý!
Sau khi tất cả hồ sơ của mình bị một ngọn lửa màu xanh nuốt trọn, Tom không chút lưu luyến rời Luân Đôn, đi tới bờ biển mùa hè năm đó.
Có lẽ hắn nên cảm ơn Xe Đò Hiệp Sĩ có thể bắt mọi lúc mọi nơi đã giúp hắn tiết kiệm được không ít thời gian và tiền bạc. Khi đứng lối vào hang núi, cảm nhận làn gió lạnh băng từ trong hang thổi ra đã là buổi tối. Tom tự ếm cho mình vài bùa chú đơn giản, nhảy vào làn nước sau một ngày sóng cuộn dữ dội lúc này đã trở nên ấm áp mà bơi vào trong hang.
Nơi này vẫn giống y như ký ức của hắn, có pháp thuật tự nhiên, Âm Thi dưới hồ nước sâu trong hang dường như nhiều hơn so với mười năm trước, hẳn là xác của đám Muggle tò mò đi nhầm.
Tom cười khẩy, nương theo ánh sáng từ đầu đũa phép nhìn xuống đám Âm Thi yên tĩnh dưới lòng hồ. Cân nhắc một lát, hắn đột nhiên cầm một hòn đá ném mạnh xuống.
Mặt hồ yên tĩnh lập tức dậy sóng. Tom ngồi trên một tảng đả khô ráo trên bờ hồ, nhìn đám Âm Thi lập tức choàng dậy, tranh giành hòn đá kia, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Có lẽ, hắn đã tìm được một nơi tuyệt vời để cất giấu những đồ quan trọng. Chỉ cần hắn có thể khống chế được đám Âm Thi, đi tới được hòn đảo nhỏ giữa hồ – một nơi cất giấu như vậy, dù là Pháp sư cường đại như Dumbledore cũng chưa chắc đã thuận lợi mà vào được. Nếu như hắn tăng cường phòng hộ cho hòn đảo kia... Nghĩ đến đây, Tom lập tức hành động.
Một tuần lễ sau đó, Tom đều quanh quẩn ở làng chài và bờ biển gần hang núi. Đầu tiên, hắn mua một chiếc thuyền cũ đến gần như không thể sử dụng được nữa, dùng pháp thuật sửa chữa lại. Lại thử đủ loại bùa chú bên trong hang núi, thậm chí kiếm được một sợi dây xích đủ dài để giấu con thuyền xuống dưới lòng hồ.
Đến thời gian hẹn với Harry, khi hắn vội vã tới làng Hangleton nhỏ đã là mười một rưỡi đêm. Khi Harry ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa căn nhà họ Gaunt, liền nhìn thấy một Tom Riddle mặt vàng như sáp nến, vành mắt đen sì trũng sâu, đầu tóc rối bù gần như nó, còn cả đôi con ngươi đỏ ngàu nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Harry kéo Tom vào trong nhà, rót một cốc nước nhét vào tay hắn, "Trông anh... rất kinh khủng. Lẽ nào chuyện anh muốn làm không được thuận lợi?"
Tom uống cạn cốc nước, thở ra một hơi, rồi co quắp nằm xuống ghế.
"Mấy ngày nay ta đều không ngủ."
"Tôi nhìn ra được." Harry lại rót nước đầy cốc, không chút khách khí giễu cợt: "Mắt anh đỏ đến mức sắp nhỏ máu ra rồi."
"Ha ha..." Tom mệt mỏi cười, chớp chớp đôi mắt cay xè, "Ta nhớ em từng nói em thích nhìn mắt ta thế này."
"Không phải thích, là nhìn như thế sẽ có cảm giác quen thuộc hơn mà thôi." Harry đá đá chân bàn, cúi đầu do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng, "Tom, mấy ngày nay rốt cuộc anh đã làm những gì lại khiến mình mệt mỏi như vậy?"
Trong ánh lửa lập lòe, căn phòng từ sau câu hỏi của Harry liền trở nên yên tĩnh. Harry đang kiên nhẫn chờ câu trả lời của Tom, dù là từ chối trả lời hay thẳng thắn, nó đều kiên nhẫn chờ.
Có điều, kết quả thật khiến nó dở khóc dở cười.
Bởi vì vài phút sau đó, trong phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng ngáy đều đều – Tom Riddle đã nằm co quắp trên ghế mà ngủ.
Harry kinh ngạc nhìn Tom, đứng lên, chậm rãi cúi người nhìn khuôn mặt say ngủ không chút phòng bị của đối phương, thấp giọng nỉ non: "Nếu như anh không phải Tom Riddle, không phải Voldemort thì tốt biết bao?" Dừng lại một chút, Harry ngồi xổm xuống bên người Tom, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên làn da mềm mại của hắn, "Rốt cuộc mấy ngày nay anh đã làm những gì, lại để bản thân mệt mỏi đến nỗi có người ở bên cạnh mà vẫn có thể ngủ say như? Hay là, anh thật sự...? Tom, nếu như có một ngày anh không còn là Tom nữa, nếu như có một ngày anh vẫn đi theo con đường kia, tôi biết làm thế nào với anh đây? Nói cho cùng, tôi không thể nào mãi mãi ở bên cạnh anh được."
Ngón tay của Harry chậm rãi lần tới môi của Tom, chần chờ vài phút, cuối cùng nhẹ nhàng áp môi của mình lên.
"Tôi nghĩ tôi thật sự thích Tom Riddle."