Không để lại dấu vết, không dễ bị tìm ra – dù có người biết hắn ở bên trong, nhưng chỉ cần yêu cầu không chính xác thì tuyệt đối không thể vào được gian phòng hắn đang ở.
Có điều, tránh được những người khác, không tránh được Harry Potter.
Mãi gần đến giờ giới nghiêm, cánh cửa Phòng Cần Thiết mới lần nữa bị mở ra, Harry – vì được ăn tiệc Giáng Sinh thịnh soạn mà mặt mũi hồng hào – vừa tiến vào, Tom liền cảnh giác ngẩng đầu lên.
"Có vẻ cậu chơi rất vui." Hắn không kiềm chế được mà châm chọc đối phương. Nếu bây giờ bọn hắn đã là đồng minh, đem mọi việc ném cho một mình hắn làm có phải là có chút quá đáng không?
"Tôi cũng hết cách, giáo sư Dumbledore quá nhiệt tình, lôi kéo tôi lại nói rất nhiều chuyện." Harry ngồi xuống cạnh Tom, cùng hắn chen chúc trên một chiếc ghế sô pha. Chuyện này nó cũng thật sự hết cách, ai bảo tên keo kiệt nào đó lúc vào phòng chỉ yêu cầu chỗ ngồi cho một mình hắn. "Nghiên cứu đến đâu rồi? Thật ra một mình anh là đủ rồi, dù sao tôi cũng mới chỉ là học trò năm nhất..."
"Potter!" Tom giả cười, "Ngươi có thể tiếp tục diễn, nhưng ta không bảo đảm sẽ không nguyền rủa ngươi đâu!" Chết tiệt, tiếp xúc với Harry một thời gian, hắn lại vô tình trở thành một Gryffindor thô lỗ. Hắn sao có thể lập tức nói ra lời uy hϊếp như vậy? Đáng lý hắn nên nói bằng giọng điệu mềm mỏng, êm ái của Slytherin chứ.
Tom vừa không ngừng nhắc nhở mình đối mặt với bất kỳ ai cũng phải giữ vững dáng vẻ tiêu chuẩn của Slytherin, vừa nhìn Harry chằm chằm, thấy đối phương nở nụ cười thỏa hiệp mới hài lòng gật đầu.
"Nói đi, Potter, ta đang chờ cậu cung cấp những ý kiến quý giá đây."
"Được rồi." Harry nhún vai, "Thông qua cuộc trò chuyện với giáo sư Dumbledore tối nay, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có lẽ có thể áp dụng vào việc chế tạo bản đồ."
"Với Dumbledore?" Tom giả cười, "Bất ngờ đấy! Lẽ nào cậu đã nói với ông ấy việc cậu muốn chế tạo một tấm bản đồ, sau đó ông ấy vui vẻ nói cho cậu nên làm thế nào để chế tạo được nó?"
Vẻ mặt của Harry thoáng cái trở nên không vui, nâng người ngồi lên bàn, "Chẳng lẽ trông tôi giống một kẻ ngốc lắm sao?"
Rốt cuộc cậu đã biết mình trông như thế nào rồi đấy!
Tom khinh thường nghĩ, nhìn hai chân của người nọ đang lộn xộn mà sắp đá lên ngực hắn, giả cười nói: "Vậy cậu muốn nói cậu đã moi được điều gì đó mới mẻ từ cuộc trò chuyện với Dumbledore sao?"
"Đúng vậy!" Harry dùng giọng điệu đương nhiên khiến Tom nổi điên lên nói, hơn nữa còn dùng sức gật mạnh đầu làm cho mái tóc rối bù gần như cọ vào ngực Tom, "Tôi có hỏi thầy ấy vì sao Muggle không nhìn thấy Hogwarts, sau đó chúng tôi liền nói tới chuyện có liên quan tới phòng ngự của Hogwarts."
"Phòng ngự của Hogwarts?" Tom kéo Harry ngồi thẳng người lại, sau đó vẫy đũa phép biến cái bàn trước mặt thành một cái ghế sô pha có tay vịn khác, "Ngồi đây!" Gần như đẩy Harry ngồi xuống chiếc ghế sô pha kia xong, Tom mới hỏi tiếp, "Về phòng ngự của Hogwarts, Dumbledore đã nói gì?"
"Phần lớn đều nói về vấn đề Chống Muggle, nhưng thấy ấy cũng có đề cập tới, dù có Muggle vô tình vào được trong trường học, phòng ngự của trường học sẽ lập tức tự động phát ra cảnh báo. Còn đối với Pháp sư, bởi vì phần lớn Pháp sư tốt nghiệp từ Hogwarts, bản thân Hogwarts đều có ghi chép về thân phận của từng người, cho nên sẽ không phát cảnh báo."
"Ý cậu muốn nói, chỉ cần Pháp sư tiến vào Hogwarts, bản thân Hogwarts sẽ xác nhận được người đó là ai?" Tom gần như không nhịn được muốn từ ghế sô pha đứng bật lên. Hắn chưa từng ngờ được rằng, lớp phòng ngự của bản thân ngôi trường lại mạnh như vậy. Hắn vốn tưởng ngôi trường chỉ có một vài thần chú giữ bí mật hay bảo vệ gì đó thôi, giờ xem ra không chỉ đơn giản như thế.
Nếu như trong quá trình chế tác tấm bản đồ, hắn có thể liên hệ được với lớp phòng ngự của trường học, như vậy chẳng phải là bất cứ người nào tiến vào Hogwarts đều sẽ hiện lên trên bản đồ hay sao?
Nghĩ đến điểm này, Tom không hỏi cặn kẽ cuộc trò chuyện của Harry với Dumbledore nữa, lập tức tìm kiếm chồng sách xếp bên cạnh, rất nhanh sau đó rút ra quyển "Pháp thuật với danh tính".
*
Khi kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh kết thúc, lúc đám học trò trở lại trường học, học sinh nhà Slytherin kinh ngạc phát hiện vẻ mặt của Huynh trưởng mệt mỏi vô cùng, thậm chí trong bữa tiệc tối còn không nói lời nào. Đến khi quầng thâm dưới mắt hắn dù che giấu thế nào vẫn có thể nhìn thấy rõ, Abraxas và đám người tương đối thân cận với Tom không khỏi nhíu mày.
"Này," Là người hiếm hoi có thể xưng là bạn của Tom, Abraxas – trong ánh mắt thúc giục của tất cả mọi người – lo lắng mở miệng, "Tom, có phải cậu... ừm...?"
Đang lơ đãng ăn tối, Tom chớp chớp đôi mắt cay xè, rồi mới quay đầu nhìn Abraxas đang ấp a ấp úng, lại vô tình thấy được vẻ mờ ám lóe lên trong mắt đối phương.
"Sao thế?" Hắn không rõ hỏi.
"Ờ... Gia tộc Malfoy có một loại Độc Dược bí truyền, Tom, nếu như cậu cần, tôi sẽ viết thư về nhà, gửi một ít cho cậu, được không?" Đến cả giọng nói của Abraxas cũng mang gì đó khiến Tom không nói rõ thành lời... Ừm... có cảm giác bỉ ổi, xấu xa.
"Cậu... Cái gì?" Tom vừa nói đột nhiên ngừng lại, hai mắt vằn tia máu trừng lớn, "Abraxas!" Hắn nghiến răng, "Đừng coi ta giống như cậu! Ta không có ham sắc như cậu."
"Tôi chỉ quan tâm cậu thôi mà, Tom." Abraxas ghé mắt nhìn lớp da thịt bên dưới cổ áo Tom, "Mọi người đều là nam, không có gì phải xấu hổ cả. Harry đúng là một..."
"Harry?" Tom gần như không khống chế được mà cao giọng nói.
Mà người nào đó vừa được nhắc tên lại như không cảm nhận được ánh mắt mờ ám nghiền ngẫm của đám người xung quanh đang hướng về phía mình, chợt ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn ngồm ngoàm miếng bánh bí đỏ, nói không rõ đáp lời Tom, "Có chuyện gì?"
Tom mím chặt môi không trả lời. Đến bây giờ hắn vẫn chưa thể hiểu được, tại sao Abraxas lại nghĩ hắn và Harry có quan hệ gì đó với nhau.
Abraxas bên cạnh không quan tâm tới việc Tom không hề giải thích gì, lập tức nở một nụ cười đúng chuẩn Malfoy với Harry, "Harry thân mến, nghỉ lễ cùng Tom thế nào?"
Nhìn y nháy mắt với Harry, Tom lần nữa khẳng định, hắn thật sự nhìn thấy vẻ bỉ ổi, xấu xa trên mặt Malfoy.
"Nghỉ lễ?" Thiếu niên nào đó sửng sốt mất một lúc, sau đó liền cười nói, "Cũng không tồi, có điều thấy có chút mệt mỏi."