Chương 3: Sự tự ti của Chúa Tể

"Thật khiến người ta hoài niệm nha!"

Tom chớp mắt một cái, khẽ bước sang một bước. Hắn thật sự không muốn thân thiết với thằng nhóc ngu ngốc vừa đi đường vừa ăn kem lại không ngừng cảm thán bên cạnh.

"Tom, anh thật sự không muốn ăn kem cho bớt nóng sao?"

Vẻ mặt, giọng điệu, đến cả ánh mắt đều vô cùng chân thành, nhưng hắn thật sự không quen ăn thứ kia. Cho nên... "Cảm ơn cậu, cậu Potter. Nhưng tôi không muốn ăn. Ngoài ra, nếu như có thể, mời cậu nhanh lên một chút, chúng ta còn phải rời khỏi đây trước khi trời tối."

"Không phải chúng ta sẽ ngủ lại ở quán rượu Cái Vạc Lủng, sáng sớm mai mới đi đến nhà ga sao, Tom?" Đôi mắt màu xanh ngọc bích hết sức ngây thơ nhìn hắn. Tom chớp mắt lần nữa... Quả đúng là ánh mặt trời quá chói chang rồi.

Miệng mỉm cười, nhưng bên trong lại đang không ngừng nhắc nhở chính mình, ta là Tom Riddle, một Huynh Trưởng Slytherin xuất sắc, một học sinh mà tất cả Giáo sư trong trường đều yêu thích, chứ không phải là một Gryffindor nóng nảy, bất cứ lúc nào cũng có thể kích động.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

"Cậu Potter à, nơi này cách nhà ga Ngã Tư Vua quá xa, nếu như không có phương tiện đặc biệt, chúng ta khó lòng mà tới nhà ga kịp trước mười giờ. Còn nữa, cậu vui lòng gọi ta là Riddle, đây là phép lịch sự tối thiểu." Thằng nhóc có vẻ rất quen thuộc với thế giới Pháp thuật? "Ta nghĩ, cậu mau mua sắm đồ cho xong đi, sau đó chúng ta sẽ đến nhà nghỉ gần nhà ga để nghỉ ngơi. Đó mới là lựa chọn sáng suốt nhất."

Hơn nữa cũng tiết kiệm tiền nhất.

Nghĩ tới đây, Tom không thể không nói thiếu niên có vẻ mới mười một tuổi này thật sự biết cách kiếm tiền hơn hắn, cũng nhiều tiền hơn hắn nữa. Lúc đi vào hiệu sách cũ, hắn lại lần nữa nghe được câu nói hắn đã nghe không ít lần, "A, cậu Potter, đến lấy đồ trường học yêu cầu đó hả? Thời gian qua thật vui vẻ..."

Đúng vậy, lấy!

Potter này hình như đã làm công ở không ít cửa hàng ở Hẻm Xéo...

Tom vừa lựa sách mình cần, vừa híp mắt xuyên qua kẽ hở giữa giá sách nhìn Harry đang nói đùa cùng ông chủ hiệu sách. Trong lòng hắn lại hiện lên vấn đề khiến hắn luôn băn khoăn... Thằng nhóc đó mới chỉ mười một tuổi thật sao?

Không giống với lần đầu tiên sinh ra cảm giác này – lúc đó hắn cho rằng Harry quá nhỏ, bây giờ hắn lại cảm thấy cách xử lý mọi việc của Harry đạt gần đến trình độ của hắn. Nếu như hắn chịu thừa nhận, thậm chí đã đạt đến như hắn rồi.

Potter này dường như có một sức hút khiến người khác yêu thích bẩm sinh.

Vạc cũ, giấy da dê cũ, bút lông cũ, sách cũ, áo choàng cũ, nhưng...

Tom nheo mắt lại, hắn vốn lên là người dẫn đường cuối cùng lại là người đi theo Harry vào tiệm Đũa phép của Ollivander. Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn đã không chỉ một lần nhìn thấy bóng dáng của mình từ thằng nhóc kỳ lạ này.

Năm đó hắn cũng giống như thằng nhóc bây giờ, dù có tiền trường học trợ cấp, hắn cũng tiết kiệm đến mức mua tất cả đồ dùng cũ, nhưng lại tuyệt đối không chấp nhận mua một cây đũa phép không hợp với mình, mặc kệ đũa phép là thứ đắt tiền nhất. Đương nhiên, so với hắn năm đó, Potter đã được xem như có tiền đến khiến người ta ghen tức.

Có điều, so với hắn, thiếu niên này có vẻ là một vị khách khó tính. Nhưng nhìn đôi mắt to và sáng như ánh trăng của ông Ollivander lấp lánh niềm hưng phấn, Tom có thể khẳng định Harry chắc chắn sẽ là một Pháp sư cường đại. Bởi vì năm đó, sau khi hắn thử cả nửa giờ mà vẫn không tìm ra được một cây đũa phép phù hợp, hắn đã hỏi người chế tạo đũa phép kỳ quặc tại sao càng lúc lại càng hưng phấn như vậy. Đến tận bây giờ, hắn vẫn nhớ y nguyên câu trả lời của Ollivander.

Pháp sư càng cường đại, pháp thuật trong cơ thể càng khó hòa hợp với một cây đũa phép. Bởi vì pháp lực của họ rất nhạy bén, chỉ cần một chút không thích hợp, đũa phép sẽ liền bị bài trừ.

"Có lẽ, chúng ta nên thử sự kết hợp khác thường này xem." Lời của Ollivander khiến Tom nâng cao cảnh giác. Khác thường? Đây là tin tức nguy hiểm. Hơn nữa, lúc nghe thấy tin tức nguy hiểm này, Ollivander đang nhìn hắn. "Có lẽ, có lẽ... cây đũa phép ấy có thể..."

Cùng với lời lẩm bẩm của ông Ollivander, một cái hộp dính đầy bụi được lấy xuống.

"Thử cây này xem, Harry."

Nghe thấy cái tên kia, lông mày Tom không nhịn được mà nhíu lại. Sẽ không phải là "lấy" tiếp đấy chứ? Sau đó hắn mới chú ý tới sự kết hợp của cây đũa phép.

"Gỗ nhựa ruồi và lông phượng, 11 tấc Anh, sự kết hợp khác thường..."

Lúc nghe đến "lông phượng hoàng", Tom đột nhiên híp mắt nhìn Harry chằm chằm, nhận thấy vẻ mặt của đối phương có chút kỳ quái. Chẳng lẽ cậu ta đã biết trước chuyện này?

Nhìn thằng nhóc kia nhận lấy cây đũa phép, Tom lập tức thận trọng...

Thằng nhóc kia nhận lấy cây đũa phép, sau đó vụng về phất qua đầu một cái. Nhưng Tom lại cảm nhận được một luồng pháp thuật xẹt qua lớp không khí đầy bụi, phát ánh sáng hồng ở giữa không trung, rồi từ đầu đũa phép bắn ra tia sáng như pháo hoa, những tia lửa thi nhau đυ.ng vào vách tường.

Hắn như bị thu hút, đi tới trước hai bước, "Cây đũa phép này là..."

"Cậu đoán đúng rồi, cậu Riddle. Đây chính là cây đũa phép thứ hai làm từ lõi phượng hoàng mà ta đã từng đề cập với cậu. Đương nhiên, cây đũa phép của cậu là gỗ thủy tùng, dài mười ba tấc rưỡi, có đúng không? Cậu và Harry có nét đặc biệt tương tự nhau, không ngờ pháp thuật cũng tương tự nhau đến kỳ diệu như vậy..." Ông Ollivander cảm thán, "Kỳ diệu, thật quá kỳ diệu..."

Tương tự?

Tom nghe xong lời bình luận liền đưa mắt nhìn cậu thiếu niên đang cúi đầu vuốt ve cây đũa phép mới của mình, trong sâu thẳm đôi mắt màu đen hiện lên một loại cảm xúc mà chính hắn cũng không rõ.

"Chúng ta đi thôi, Tom."

"Cậu Potter, ta đã nói rồi, phiền cậu gọi ta là Riddle." Tom lập tức nhắc nhở, nhưng Harry chỉ cười xòa:

"Anh cứ nhất định phải xưng hô theo kiểu cứng nhắc vậy sao? Tôi không tin tất cả người ở Hogwarts đều gọi anh là Riddle."

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều gọi hắn là Riddle, còn có người ngầm gọi hắn là Thủ lĩnh nữa. Nhưng, người có thể thân mật gọi hắn bằng cái tên Tom có lẽ vẫn còn chưa sinh ra.

Ánh mắt Tom càng lúc càng tối lại, mà Harry có vẻ như không hề phát hiện ra, vẫn toét miệng cười, "Được rồi. Tom, để cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đi, tôi mời anh ăn kem nhé?"

Ngươi có chắc đang muốn cảm ơn ta chứ không phải để thỏa mãn cái miệng của ngươi?

Tom lần nữa khẳng định, tên nhóc này tuyệt đối không vào được Slytherin. Bởi vì Slytherin không có học trò vô dụng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn như vậy!