Một buổi sáng tinh mơ, Tom đã bị Harry bồn chồn không yên đánh thức. Hắn ngáp dài, bất đắc dĩ nhìn Harry đang tròng áo qua đầu, thật sự là không hiểu nổi tại sao anh lại căng thẳng đến vậy.
"Không phải hôm nay thi môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sao? Sao em căng thẳng như vậy?"
"Vấn đề là..." Harry nghiến răng quay đầu lại nhìn chằm chằm Tom không mấy để tâm đến chuyện này, "Đây là kỳ thi Pháp sư Thường đẳng (O.W.Ls), hơn nữa còn là kỳ thi của Severus."
"Thì sao?"
Thì sao? Harry hung dữ trừng mắt nhìn Tom, mà Tom bị trừng thì cảm thấy khó hiểu.
"Rốt cuộc là làm sao?" Lười biếng từ trên giường ngồi dậy, mặc kệ chăn trượt từ trên ngực xuống, Tom vươn tay kéo Harry đang mặc dở quần áo vào trong ngực, "Severus rất có thiên phú trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nhất định sẽ làm bài rất tốt. Ta nghĩ một điểm "E" là tuyệt đối đạt được."
Tay của hắn luồn vào trong quần áo của Harry, động tác nhẹ nhàng như lông vũ lướt trên làn da bóng mịn của Harry khiến cả người anh run rẩy.
"Thật ra ta cảm thấy em nên lo lắng cho thuật Biến hình của Severus mới đúng. Kỹ năng biến hình của James, Sirius, thậm chí là Lupin không tệ, chỉ có Severus, thành tích môn Biến hình chỉ luôn dừng ở điểm "A"."
Harry bị Tom trêu đùa đến nhộn nhạo, nghe hết câu cuối cùng thì chịu hết nổi mà gạt tay Tom ra, "Em lo lắng thành tích Biến hình của thằng bé làm gì, em cũng không muốn sau này nó sẽ trở thành một giáo sư lớp Biến hình."
"Vậy là em muốn thằng bé trở thành giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám?" Tom nhíu mày, tay chưa từ bỏ ý định mà sờ lên cổ Harry, "Nếu không, rốt cuộc em đang lo lắng chuyện gì?"
"Em..." Harry khó khăn trả lời, miệng mở ra hai lần, cuối cùng đôi môi bị Tom ngậm cho không nói ra nổi lý do.
Đến khi hai người vận động buổi sáng xong, từ trong phòng đi ra thì cuộc thi đã bắt đầu.
Harry đứng bên ngoài Đại Sảnh Đường Hogwarts ngóng cổ nhìn vào bên trong, một hồi lâu mới bị Tom không hiểu gì lôi đi.
"Nói ta nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tom đứng dưới tàng cây nhìn Harry, "Từ sáng sớm em đã hành động khó hiểu thế này."
"Em..." Harry nhìn Tom, ngập ngừng.
Dáng vẻ này khiến Tom bất lực ôm trán, "Được rồi, không muốn nói đừng nói. Vậy em đang muốn làm gì?"
"Em..." Harry bị câu hỏi của Tom làm cho ngây người. Anh chỉ không muốn chuyện trong quá khứ xảy ra. Có điều, bây giờ quan hệ của Severus với James và Sirius rất tốt, giữa bọn họ làm sao xảy ra chuyện kia được?
Nhưng mà không nhìn thấy, anh thật sự không yên lòng.
"Hai chúng ta chờ đám nhỏ thì xong thì đi theo chúng, được không?" Harry ngước mắt nhìn Tom, ánh mắt này khiến Tom không sao cự tuyệt được, chỉ đành gật đầu.
"Được rồi, dù sao cũng không có việc gì làm."
Tom bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định trước đó của mình.
Hắn, Tom Riddle, người thừa kế Slytherin, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật tiền nhiệm, hiện tại là Hiệu trưởng Hogwarts, lại như một kẻ nhàn rỗi theo dõi học trò của mình, hơn nữa học trò này còn là con đỡ đầu của bạn đời của hắn!
Cho dù có Harry đi theo, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Ngay khi Tom cân nhắc đến việc mở miệng chấm dứt hành động trẻ con này, thưởng thức thế giới hai người hiếm có thì khả năng thuyết phục được Harry là bao nhiêu thì chợt cảm nhận được có người kéo áo mình.
"Nhanh, bọn nhỏ đi ra rồi, tụi nó đi ra rồi!"
Không đợi Tom kịp phản ứng, Harry đã kéo Tom lặng lẽ vội vàng đi theo – trước đó hai người đã tự ếm bùa Tan Ảo Ảnh.
"Câu số tám, mình cảm thấy mình trả lời thiếu về mối nguy hại Mũ Đỏ..." Xa xa vẫn có thể nghe được tiếng lải nhải của Severus, "Còn câu số mười..."
"Mình cho rằng Lupin sẽ thích câu số mười, dựa theo kinh nghiệm lúc nhỏ của bồ ấy." James cười hì hì nhìn Lupin, lười biếng khoát tay lên vai Sirius, không hề nhận ra hai mắt Severus đột nhiên híp lại. Cậu không chút khách khí giễu cợt James. Mà Sirius cũng bắt đầu ồn ào...
"Câu hỏi số mười là gì?" Tom tò mò hỏi Harry, "Tại sao bọn nhỏ lại để ý như vậy?"
"Câu thứ mười là kể ra năm đặc điểm nhận dạng Người Sói." Harry thở dài, "Quên không nói cho anh biết, lúc nhỏ Lupin suýt chút nữa bị Người Sói cắn."
"James lại coi chuyện này thành trò cười, còn cả Sirius nữa, khó trách hai đứa bị Severus răn dạy!" Tom không hề đồng tình, cười híp mắt nhìn mấy đứa nhỏ vừa đi vừa đấu khẩu, đến bên dưới cây sồi già cạnh hồ.
Tom kéo Harry nấp sau cây tùng thấp, lúc này hắn không chê Harry trẻ con nữa, mà ngược lại còn hứng thú hơn cả Harry.
"Không ngờ thằng nhóc James này còn dám trộm cả Snitch vàng, cũng may ta nhìn nó lớn lên, biết tính cách của nó và Sirius nghịch ngợm, cho nên giao vị trí Huynh trưởng Gryffindor cho Lupin, nếu không có một Huynh trưởng như vậy, cúp Nhà trong tay Slytherin sẽ không còn đối thủ cạnh tranh nữa rồi." Tom nhìn James ngồi bên bờ hồ thỉnh thoảng bắt lấy trái Snitch vàng bằng những động tác vô cùng đẹp mắt, lắc lắc đầu, rồi nhìn sang Harry, "Em có cảm thấy hành động của nó..."
"Có chút giống chim khổng tước đang khoe mẽ ve vãn con cái. Mà chỉ e người kia không chút để ý đến hành động này của thằng bé." Harry che miệng cười trộm, tầm mắt đảo sang đám nữ sinh đang cười đùa ở một góc khác của hồ nước. Nhớ lại kỳ nghỉ hè trước, Suriel lén nói cho anh biết, thằng nhỏ và Severus nhìn thấy James và Lily hôn nhau trong rừng cây. Có vẻ như Severus không thích Lily? Vậy thằng bé thích ai?
Lẽ nào là... Bellatrix Black?
Nghĩ tới đây, Harry rùng mình, thậm chí không để ý đến Lily đã đi tới chỗ đám Severus.
Mà Tom thì vươn tay, túm lấy Harry, kéo tới trước một chút, xem ra đã hoàn toàn nhập tâm đi nhìn trộm.
"Mình nghĩ có lẽ mình đã trả lời hơi dài dòng về bùa chú không tiếng động." Severus vẫn nhỏ giọng lầm bầm, cậu và Lupin đang so đáp án với nhau, "Bồ nói xem, mình viết hơi thừa về nội dung Bế Quan Bí Thuật có thể bị trừ điểm không?"
"Có lẽ là không bị trừ đâu. Nhưng bồ có để ý đến chữ của bồ quá nhỏ, mà khoảng cách giữa các chữ lại quá sát nhau không?" Lupin nhỏ giọng dò hỏi, khiến cho Sirius ngồi bên cạnh đang nhìn James tóm Snitch vàng chịu hết nổi mà giễu cợt.
"Tới bây giờ mình mới phát hiện ra bồ hiểu Severus như vậy đấy, Mộng Mơ!" Nói xong, cậu nở nụ cười giả khiến người ta ngứa mắt: "Lẽ nào đây chính là tình bạn giữa các Huynh trưởng của Hogwarts sao?"
"Chân Nhồi Bông, chẳng lẽ bồ lại không biết thói quen ghi chép của Severus?" Trên mặt Lupin vẫn là nụ cười hòa nhã thường ngày, Tom thấy vậy không khỏi thầm khen ngợi, thằng nhóc này có phong thái của hắn năm đó.
Còn Sirius?
Tom hoài nghi mà nheo mắt, nhìn theo tầm mắt đang nhìn đề thi bày trên đùi Lupin và Severus của Sirius, mắt híp lại một cái, sau đó ghé sát tai Harry đang quan sát James và Lily, thổi mấy cái, mờ ám nói nhỏ: "Harry, em có nhìn ra không, hình như Sirius thích Severus."
"Có, lúc James nhìn Lily, hai mắt đều sáng lên..." Harry theo bản năng trả lời, rồi bất ngờ quay đầu lại, sau khi môi hai người chạm nhau thì lập tức ngửa người ra, kéo giãn khoảng cách, thắc mắc Tom, "Anh nói gì? Sirius với Severus? Sao có thể!"
"Sao không thể?" Tom nhìn phản ứng không tin được của Harry, bĩu môi, "Em nhìn đi, Sirius đang ghen kìa."
"Hai đứa..." Harry lắc đầu, "Em chỉ cho rằng bọn nhỏ đấu khẩu như bình thường thôi."
"Nếu như em không tin, chúng ta tiếp tục theo dõi?" Tom một lời nhiều ý, vừa nói chuyện với Harry, vừa nghe lén đoạn đối thoại của đám Sirius, nghe thấy Sirius nói Severus mau cầm chổi theo cậu tới sân Quidditch thì kéo Harry lại, "Ta đánh cược hai đứa tụi nó thực ra đã phát triển!"
"Không thể nào. Em thà rằng nghĩ là Sirius và Lupin hoặc là Lupin và Severus, cũng không thể tin Severus sẽ thích Sirius!" Harry kiên định với suy nghĩ của mình. Ba đỡ đầu của anh và giáo sư Độc Dược của anh là kẻ địch trời sinh, tuyệt đối sẽ không có chuyện thích nhau.
"Không tin, chúng ta đi theo tới phòng để chổi xem sao." Tom giả cười ghé sát tai Harry, "Đánh cuộc thế nào đây? Tiền đặt cược chính là một lần..." Hắn nhếch môi, ánh mắt mờ ám: "...phục vụ, thế nào?"
Mặt Harry đỏ lên, nhưng anh vẫn kiên định với suy nghĩ Sirius và Severus là đối thủ, vừa đuổi theo hai đứa nhỏ đến phòng để chổi, suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu.
"Cược thì cược, đêm hôm nay em phải chuẩn bị thật tốt để thưởng thức Chúa tể Voldemort dùng miệng phục vụ em."
Tom liếc Harry, lặng lẽ cười, sau đó hưng phấn kéo Harry tới bên ngoài phòng để chổi đã đóng chặt, khẽ khàng đẩy cửa ra một khe nhỏ đủ để hắn và Harry nhìn vào.
Mà cửa vừa mở, bên trong liền vang ra tiếng nói của Sirius: "... Rốt cuộc bồ có ý gì? Lẽ nào bây giờ bồ bắt đầu cảm thấy Lupin tốt hơn mình rồi sao?"
"Ít nhất thì cậu ấy điềm tĩnh hơn bồ... Ưʍ..." Severus nói được một nửa thì im bặt.
Harry bị chắn tầm nhìn, sốt ruột đẩy Tom sang một bên, sau đó lập tức hóa đá. Bởi vì anh nhìn thấy Sirius đang đè Severus lên vách tường ẩm ướt của phòng để chổi, điên cuồng hôn cậu.
Sirius, tay của chú đang sờ chỗ nào trên người giáo sư Độc Dược tương lai của con, bây giờ còn là con đỡ đầu của con đấy? Còn Severus, sao thầy có thể nhiệt tình đáp lại Sirius như vậy? Hai người là kẻ thù không đội trời chung cơ mà!
Merlin hỡi! Ai có thể nói cho anh biết, cảnh tượng anh nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi có phải không? Tay của Severus không vuốt ve l*иg ngực của Sirius, mà tay của Sirius cũng luồn vào bên trong áo chùng của Severus...
Harry đột nhiên nhớ ra, trong ký ức của giáo sư Độc dược Snape, hôm nay thầy ấy chỉ mặc độc chiếc qυầи ɭóŧ...
Nghĩ đến tay Sirius đang làm gì, Severus bị Sirius hôn cần cổ đang không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, chút sức lực cuối cùng của Harry bay biến sạch, bị Tom hai mắt sáng rực kéo về phòng ngủ.
"Harry, em thua rồi..."