Địa chỉ nhà Weasley trong trí nhớ để lại ấn tượng rất sâu với Harry, cho nên nếu như không đi cùng với Tom, Harry nghĩ nhất định nó sẽ vượt nửa nước Anh mà tới căn chòi xiêu vẹo kia.
"Nhiều người quá." Harry lầm bầm một tiếng, nhìn đám người đi tới đi lui, nghiêng người hỏi Tom, "Anh biết hết bọn họ?"
"Phần lớn." Tom gật đầu đáp lại một vị tiểu thư phía xa vừa mỉm cười gật đầu chào hỏi hắn, lộ nụ cười đúng tiêu chuẩn, hơi cong môi trả lời Harry: "Những người này đều là học trò tốt nghiệp từ Hogwarts." Sau đó dẫn Harry đi vào bên trong, "Ta dẫn em đi chào hỏi Weasley."
Nói thực, số người được mời tới lễ rửa tội của đứa nhỏ nhà Weasley nhiều hơn Tom tưởng tượng rất nhiều. Có điều gặp gỡ mấy nhân vật có thực quyền khiến Tom cảm thấy tham gia bữa tiệc kiểu này thật là một quyết định chính xác.
"Chúc mừng!" Tom nhìn Septimus Weasley vóc dáng cao hơn hắn một chút, nhỏ giọng chúc mừng, "Đã lâu không gặp, ngài Weasley."
"Nghe nói cậu Tom chuẩn bị gia nhập Bộ Pháp Thuật, nói không chừng sau này chúng ta sẽ hợp tác với nhau nhiều." Septimus vô cùng cởi mở, đưa tay chụp lấy bả vai Tom, nhiệt tình hỏi: "Đã nghĩ xem muốn vào phòng ban nào chưa?"
"Còn đang cân nhắc ngành gì mới hấp dẫn." Tom cười ôn hòa, nửa thật nửa giả nói.
Lúc này một người đàn ông chừng bốn, năm mươi tuổi dẫn theo một cô gái khoảng hai mươi đi tới, nhiệt tình chào hỏi Weasley.
Hai mắt Tom hơi híp lại, đánh giá người mới tới, rất nhanh đã nhận ra ông ta chính là Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, Huggers và con gái của ông, Lilia Huggers.
Weasley chào hỏi xong, nhiệt tình giới thiệu Tom. Mà Tom Riddle, nhân vật mấy năm trước nổi danh trong thi đấu Tam Pháp Thuật, gần đây lại hay nghe Malfoy nhắc tới, Huggers đã có chút ấn tượng. Hai người lập tức bỏ qua Weasley bên cạnh không ngừng chào hỏi khách khứa đến chúc mừng, đứng trong một góc ít người qua lại của bữa tiệc, tay cầm một ly rượu nho, nói mấy lời khách sáo không có nội dung dò xét lẫn nhau.
"Anh Riddle." Lilia Huggers vẫn luôn theo sau Huggers, ngay khi ba cô nàng quay người rời đi chào hỏi những người khác liền tiến tới, hai gò má ửng đỏ, nhỏ giọng gọi Tom, "Vừa rồi nghe anh và ba em nói chuyện, thì ra anh chính là Quán quân Tam Pháp Thuật tổ chức ở Hogwarts bốn năm trước?"
"Đó là chuyện trước kia rồi." Tom khiêm tốn cười, biết Lilia tốt nghiệp ở Beauxbatons một năm trước khi hắn dạy học ở đó là con gái duy nhất của Huggers, được ông ta yêu thương vô cùng. Chỉ cần để lại ấn tượng tốt với cô nàng này, vậy sau khi hắn vào Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, Huggers sẽ không làm khó hắn.
"Cô Huggers đây chỉ vì thời gian không phù hợp mà để lỡ mất hai cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật, thật có chút đáng tiếc." Tom khéo léo trò chuyện với cô gái rõ ràng chưa hiểu chuyện hẹn hò, chỉ vì mấy câu nói của hắn mà mặt đã đỏ lên, ánh mắt lần đầu tiên trong bữa tiệc tối này không tự chủ lướt quanh, tìm kiếm Harry.
Người này trong lúc hắn trò chuyện với Huggers đã biến đi đâu mất rồi?
Khoan đã!
Tom sững sờ, nhìn về phía phu nhân Weasley tươi cười đang bị một đám phu nhân khác vây quanh chúc mừng, kinh ngạc phát hiện Harry đang ở giữa một đám phu nhân khác, trong ngực đang bế một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ Harry đang bế chẳng lẽ chính là con trai nhà Weasley?
Tom đột nhiên có chút choáng váng, hắn có thể chắc chắn trước đây Harry chưa từng quen biết vợ chồng Septimus Weasley, nhưng thật không ngờ vừa mới đến nó đã có thể bế con trai nhà người ta như vậy rồi.
"Anh Riddle, người anh đang nhìn là Harry Potter hả?" Giọng nói mềm mại của Lilia bên cạnh đột nhiên vang lên.
Tom hoàn hồn, dời tầm mắt từ chỗ Harry đi, nhìn Lilia, mỉm cười, lạnh nhạt đáp: "Đó chính là Harry, Quán quân Tam Pháp Thuật lần này."
"Vâng..." Lilia ngập ngừng đáp, lén xuyên qua tóc màu vàng óng ngước nhìn Tom, ngón tay trắng mịn xoắn lại với nhau, "Em nghe nói, anh Riddle và cậu Potter là tình nhân?"
Nghe câu hỏi mang rõ tính dò xét này, Tom rất khó phát hiện ra mà nhíu mày. Hai người trước đó cũng đã nói với nhau vài câu, nếu như bây giờ hắn vẫn không nhận ra đôi mắt đơn thuần của cô gái này hiện lên tình cảm dành cho hắn, vậy hắn chính là một tên ngốc.
Lilia là đứa con gái Huggers yêu thương nhất, Huggers là Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, mà hắn đang chuẩn bị một tuần tới sẽ vào Bộ này...
"Tôi và cậu ấy có quan hệ rất tốt." Cuối cùng, Tom nói ra một câu trả lời lập lờ nước đôi, "Tiểu thư Huggers hình như không tốt nghiệp ở Hogwarts?" Dù thế nào, Tom cũng không muốn nói chuyện về quan hệ giữa hắn và Harry với những người khác, cho nên hắn khéo léo chuyển chủ đề, mỉm cười nhìn Lilia đang đỏ ửng cả mặt, bắt đầu dò hỏi cô nàng mấy việc vặt.
"Anh Riddle, anh gọi em Lilia là được rồi." Lilia nhỏ giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Tom một cái thật nhanh, trả lời, "Em học ở trường má em tốt nghiệp, chính là trường Beauxbatons ở nước Pháp."
"Lilia tốt nghiệp ở Beauxbatons ư?" Tom làm bộ bây giờ mới biết, "Tôi mới trở về từ hai tuần trước, phong cảnh ở Beauxbatons rất khác Hogwarts, tỷ như cái hồ..."
Bên này Tom và Lilia trò chuyện sôi nổi đến không chút để ý tới mấy người tiện đường qua chào hỏi. Mà Harry bên kia có chút không nỡ trả Arthur Weasley trong ngực lại cho phu nhân Weasley. Đến khi nó nhận ra mình đang ở giữa một tá phu nhân mà không thấy Tom đâu nữa thì nó đã không cách nào đi ra được nữa rồi.
Mới tốt nghiệp chưa đến ba tháng, danh tiếng Quán quân Tam Pháp Thuật vẫn đang được bàn tán, mặc dù tướng mạo của nó không đẹp trai bằng Tom, nhưng khuôn mặt lại toát lên nét cứng cỏi, cương nghị, toàn thân tự nhiên lộ ra sự điềm tĩnh và tự tin. Quan trọng nhất là, từ tin tức gia tộc Malfoy truyền ra, Harry và Tom Riddle là bà con xa.
Thân thế của Tom Riddle là gì? Từ cuộc thi Tam Pháp Thuật bốn năm trước, tất cả mọi người đều đã biết, hắn lại được chính Dumbledore và Grindelwald chứng thực là người thừa kế Slytherin, mà Harry lại là bà con xa của hắn... hẳn cũng là một pháp sư máu trong thuần huyết!
Chính vì vậy, Harry Potter, trong mắt đám phu nhân máu trong này, chẳng phải chính là một đối tượng xứng đáng để kết hôn hay sao?
Cho nên, Harry bị những vấn đề mà đám phu nhân tra hỏi làm cho choáng váng, nhưng vẫn lễ phép đáp lời, lại không thể lén trốn đi.
Vì vậy, trong lúc nó lơ đãng trả lời, ánh mắt không tự chủ mà lướt quanh bữa tiệc, đến khi tìm thấy Tom đang rất không giống hắn thường ngày – nói chuyện với một cô nàng khác trong một góc, lông mày nó nhíu chặt.
Harry vẫn còn nhớ rõ những lời hai người nói trong đêm muộn bước đi trên con đường nhỏ. Cuối cùng, nó không đồng ý kết hôn với Tom, chỉ cảm thán cuộc sống rất dài. Tom lúc ấy trầm mặc một lúc lâu, cũng không nói gì thêm nữa.
Harry tin Tom hiểu được ý của nó, dù cho quan hệ tình nhân trong tương lai không một chút chắc chắn. Huống chi vấn đề giữa hai người bọn nó, mặc dù không còn là một mất một còn như trước, nhưng cũng không thể giải quyết triệt để được.
Tom có dã tâm, mà Harry chỉ muốn một cuộc sống bình lặng. Quan trọng nhất là, dã tâm của Tom rất có thể sẽ dẫn đến con đường hủy diệt.
Nhưng bây giờ nhìn Tom dáng người thon gầy đứng bên một cô gái tóc vàng xinh đẹp ngượng ngùng nhỏ giọng nói chuyện, khóe môi để lộ nụ cười nhẹ, Harry đột nhiên cảm thấy trong lòng mình dâng lên cảm xúc không nói rõ thành lời, tựa như thứ đồ của mình bị người khác cướp đi.
Thật ra trước kia, lúc ở trường học, nói chuyện với bất kỳ ai Tom cũng đều biểu lộ vẻ mặt này, nhưng lúc đó Harry chỉ để tâm Tom có phải vì muốn chế tác Trường Sinh Linh Giá mà trù tính gϊếŧ người hay không, nên không để tâm quá nhiều. Nhưng bây giờ, nó dường như không để ý Tom muốn làm gì nữa rồi, nó chỉ hy vọng có thể mãi mãi cùng Tom ở bên nhau.
Nghĩ tới đây, Harry nhíu mày, rốt cục lấy hết dũng khí của một Gryffindor, trước ánh mắt như phát sáng của đám phu nhân quý tộc, chào tạm biệt rồi rời đi.
Nó chỉ muốn đến nhìn Arthur Weasley mà thôi, còn về những tiểu thư quý tộc chưa kết hôn, nó thật sự không chút quan tâm. Trên đời này, người khiến nó để ý, từ đầu đến cuối chỉ có mình Tom. Chỉ có điều, "để ý" bây giờ đã không còn giống với "để ý" trước kia nữa.
"Tom, đang nói chuyện với tiểu thư Huggers sao?"
Khi giọng nói của Harry vang lên phía sau, Tom gần như suýt để lộ sự biết ơn. Cho dù hết sức khắc chế, nhưng lúc quay đầu nhìn Harry, hắn vẫn không kiềm được mà nở nụ cười xán lạn hơn bình thường rất nhiều, "Harry, trốn được khỏi đám phu nhân kia rồi hả?"
"Sao anh biết em trốn ra?" Harry bĩu môi, chào hỏi Lilia, giọng điệu lạnh nhạt, hờ hững, rất khác vẻ ôn hòa thường ngày của nó.
Tom đương nhiên nhận ra sự khác thường tuy rất nhỏ này, nhưng hắn không nói gì, chỉ mỉm cười nói thêm với Lilia mấy câu, rồi cùng Harry rời đi.
"Lilia Huggers kia thích anh!"
Chờ bữa tiệc kết thúc, hai người Độn thổ về con phố nơi bọn họ thuê phòng, chậm rãi tản bộ.
Tom vừa nghe thấy lời nói mang giọng điệu phàn nàn này của Harry, không nhịn mà cười rộ lên: "Ta tưởng em chỉ mải nhìn con trai nhà Weasley mà quên mất ta rồi chứ." Hắn nhỏ giọng trêu chọc, ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay của Harry, mờ ám nói: "Ta đối với cô nàng đó không có "loại cảm giác" như đối với em."
Đèn đường chiếu xuống, mặt Harry hơi đỏ lên, hất tay Tom ra, "Em thấy anh với cô ta nói chuyện vui vẻ thế cơ mà."
"Ba cô ả là Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế." Tom lười biếng nói, ánh mắt thưởng thức nhìn Harry.
Harry bị hắn nhìn như vậy không được tự nhiên, đột nhiên dừng bước, hếch cằm hỏi: "Anh nhìn cái gì? Sao lại cười kiểu đó?"
Lần này Tom cười lớn, rất lâu sau mới ngừng lại được, vươn tay kéo Harry vào trong ngực.
Harry giãy dụa mấy cái, sau đó ngoan ngoãn nghiêng đầu trên cần cổ của Tom, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn.
Vài phút sau, Tom mới nói bên tai Harry: "Em có biết không, nhìn thấy vẻ ghen tuông vừa rồi trên mặt em, ta mới xác định em thật sự yêu ta."
Thật ra, đối với tình cảm này, dù là Tom cũng có đôi khi cảm thấy bất an, khủng hoảng, mà cảm giác này, sợ rằng chỉ có Harry mới có thể mang đến cho hắn.