Thằng nhóc đó rất kỳ quặc!
Lúc đầu nói câu này, Tom chỉ muốn giải thích lấy lệ với Walburga Black để che giấu sự chú ý bất thường của mình tới Harry mà thôi. Nhưng mà hơn mười ngày sau đó, hắn lại không chỉ nghe được câu nói này từ miệng thằng nhóc Alphard mà hắn cố tình sắp xếp ở cùng phòng với Harry, mà thậm chí là cả những học trò năm nhất khác nữa.
"Cậu ta có vẻ chẳng biết gì về Hogwarts, chỉ một thứ rất bình thường cũng kinh ngạc vô cùng, thường bị lạc trong tòa lâu đài. Có điều, nếu như có người nào đó lừa cậu ta đi sai đường, cậu ta đều lanh lợi tránh được. Đi học luôn không chú ý nghe giảng, nhưng nếu các giáo sư đặt câu hỏi, cậu ta đều lập tức đưa ra được đáp án chính xác. Tất cả giáo sư đều rất thích cậu... Ừm, có thể trừ giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Merrythought."
"Nói như vậy, cậu ta hẳn là một Slytherin rất xuất sắc?" Tom lười biếng dựa vào đầu giường, nghiêng mặt nhìn cậu bé có vẻ sợ sệt trước mặt mình, ánh mắt càng thêm ôn hòa, "Không cần phải sợ. Đây chỉ là Huynh trưởng muốn hiểu biết thêm về các học sinh mới thôi."
Alphard nhẹ quẹt quẹt chân lên tấm thảm trải dưới sàn nhà trong phòng ngủ của Huynh trưởng, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tom đang nửa nằm trên giường: "Em cảm thấy cậu ta xúc động giống Gryffindor hơn. Trong lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, cậu ta đã thẳng thừng phản bác giáo sư Merrythought (Galatea Merrythought, là giáo sư dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm đó. Giáo sư Slughorn rất thèm thuồng phòng làm việc rộng lớn của ông. Năm thứ sáu của Harry, lúc được mời trở lại Hogwarts, Slughorn đã yêu cầu văn phòng của Merrythought), cậu ta nói bản thân Pháp Thuật Hắc Ám không xấu, mà chính Pháp sư sử dụng Pháp Thuật Hắc Ám mới làm chúng trở nên xấu xa."
"Ồ?" Tom đột nhiên ngồi thẳng người dậy, hai chân thả xuống mép giường, nhẹ nhàng đung đưa giữa không trung, "Cậu ta nói thế thật sao? Tình hình lúc đó thế nào?"
Thật ra hôm đó là tiết học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đầu tiên của đám học trò năm nhất Slytherin và Gryffindor. Giống như bình thường, ngay từ đầu tiết học, giáo sư đã gay gắt lên án sự tà ác của Pháp Thuật Hắc Ám cùng các Pháp sư phe Hắc Ám, thậm chí còn liệt kê một loạt những lời nguyền Hắc Ám gây hại cho người khác.
Trong lúc giáo sư nêu ví dụ vài lời nguyền có tính công kích, Harry vốn yên lặng ngồi trong góc phòng học lật sách đột nhiên đứng lên.
"Thưa giáo sư Merrythought, trò không cho là những lời nguyền mà thầy vừa nêu ví dụ là Pháp Thuật Hắc Ám."
Trong phòng học vốn đang chỉ có tiếng nói của giáo sư Merrythought, giọng nói của Harry bất ngờ vang lên khiến đám học trò mới đều sửng sốt, mà giáo sư Merrythought thì trừng mắt nhìn nó.
"Trò là Harry Potter? Ta nhớ được trò. Chính là học sinh mới gây chuyện ở Lễ Phân loại khiến tất cả mọi người đều chú ý đến." Giáo sư Merrythought đi tới bên cạnh Harry, từ trên cao nhìn xuống nó, "Giờ trò lại muốn dùng lời phát biểu này để thu hút sự chú ý nữa sao? Vậy ta cũng muốn nghe xem rốt cuộc tại sao trò lại phát biểu như vậy."
"Trò chỉ nghĩ rằng, lúc các Thần Sáng truy bắt tội phạm, mà đám tội phạm đó lại dùng những lời nguyền có sức sát thương lớn, Thần Sáng lại bởi vì những lời nguyền đó bị xếp vào Pháp Thuật Hắc Ám mà không thể sử dụng, dẫn đến đám tội phạm đào thoát thì biết làm thế nào?"
"Đó là việc của Bộ Pháp Thuật, trò Potter."
"Nếu như Thần Sáng dùng những lời nguyền này mà bắt được tội phạm, tránh cho mọi người không bị đám tội phạm tấn công, chẳng lẽ Bộ Pháp Thuật lại bắt Thần Sáng bắt được tội phạm, bảo vệ mọi người, trừng phạt bọn họ vì bọn họ đã sử dụng Pháp Thuật Hắc Ám sao?"
"Đương nhiên! Vì bọn họ đã làm trái pháp luật."
"Thật buồn cười! Pháp thuật vốn dĩ không có phân chia Pháp Thuật Hắc Ám hay Pháp thuật chính nghĩa. Còn về lời nguyền hay bùa chú, trò nghĩ nếu đã là tội phạm, thì chỉ với thần chú Mở cửa đơn giản, hắn cũng có thể tạo ra hiệu quả công kích tương tự Pháp Thuật Hắc Ám như giáo sư vừa nói, thậm chí còn có thể gϊếŧ người. Tương tự như vậy, ngay cả một học sinh năm nhất nếu có thể sử dụng thành thạo bùa chú Trôi nổi cũng có thể chế ngự được một con Quỷ Khổng lồ (Ron là minh chứng vĩ đại nhất)..." Càng nói, giọng Harry càng lớn, vẻ mặt cũng càng kích động, "Cũng bởi vì sự phân loại nực cười này mà dẫn tới nhiều pháp sư trong chiến tranh, vì muốn giữ vững sự chính nghĩa của mình mà phải hy sinh. Nếu như bọn họ có thể dùng những bùa chú được gọi là "Pháp Thuật Hắc Ám" đó để chế ngự, thậm chí là gϊếŧ những kẻ điên kia, nói không chừng chiến tranh đã kết thúc sớm hơn rồi! Mà ngay cả người trong thế giới Muggle cũng đều trang bị cho "Thần Sáng" của họ những vũ khí có tính tấn công cao mới giúp bọn họ đối phó được với đám tội phạm điên cuồng, giới Pháp sư lại ngu ngốc..."
"Cậu ta nói "Nói không chừng, vài trăm năm sau, giới Pháp sư còn phải học tập theo Muggle"?" Đôi mắt đen láy của Tom híp lại thành một khe hở, mà ánh mắt toát ra khe hở này càng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Alphard lui về sau hai bước, khϊếp sợ lén nhìn hắn một cái, "Vâng, lúc đó Harry đã nói như vậy, nhưng toàn bộ học trò, thậm chí cả học trò nhà Slytherin cũng không sao phản bác được lời cậu ta nói. Dù sao, phần lớn gia tộc Slytherin đều khinh thường mớ pháp luật mà Bộ Pháp Thuật đưa ra, nếu có thể được sử dụng Pháp Thuật Hắc Ám thì..." Tiếng nói của cậu dưới cái nhìn chằm chằm của Tom càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là cái mím môi đầy lo lắng.
"Cậu ta còn nhắc tới chiến tranh, hơn nữa còn nói có thể đã kết thúc sớm hơn, sẽ bớt người hy sinh hơn?" Tom cẩn thận dò xét lại những lời Alphard vừa nói, thân thể căng cứng dần thả lỏng, rồi nằm lại xuống giường, "Được rồi, ta biết cả rồi, trò về nghỉ ngơi đi."
"Ngủ ngon, anh Riddle." Alphard xoay người rời đi.
Ngay lúc cậu vừa đưa tay mở cửa, Tom đột nhiên nói: "Trò thích Harry Potter, thậm chí còn đồng tình với suy nghĩ của cậu ta?"
"Em..." Alphard xoay người lại, bất an nhìn Tom, "Em... em chỉ cảm thấy việc phân loại Pháp Thuật Hắc Ám... Còn cả, ngoại trừ đôi khi hay nói Muggle có điểm đáng để Pháp sư học hỏi, những phương diện khác của Harry đều thật sự xuất sắc."
"Học hỏi Muggle?" Tom vung tay ý bảo Alphard rời đi, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, "Harry Potter! Ta chưa bao giờ phát hiện ngươi lại là một kẻ yêu thích Muggle đấy!"
Vào thời điểm đó, xuất hiện ở nơi kia, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nhưng mà...
Tom vô thức nghịch nghịch tấm rèm màu xanh nhạt rủ xuống bên mép giường, trong đôi mắt màu đen lóe lên tia sáng hung tợn. Một thằng nhóc mười một tuổi tầm thường sao có thể biết được thân thế của hắn, biết được hắn muốn làm gì mà cố ý chờ ở đó?
Nghĩ đến đây, Tom không nằm yên được nữa. Hắn lập tức vùng dậy, mặc áo chùng, đeo huy hiệu Huynh trưởng lên ngực rồi rời khỏi phòng ngủ, đi đến thư viện.
Hắn phải cẩn thận xem lại tất cả các cuốn sách có viết về Slytherin.
Trong buổi tối đó, lần đầu tiên hắn đọc được cái tên gây ảnh hưởng lớn đến toàn bộ cuộc đời sau này của hắn – Trường Sinh Linh Giá!
Ngón tay của Tom nhẹ nhàng trượt trên cuốn sách hắn chưa từng thấy trước đây. Giấy da dê mượt mà theo chuyển động của ngón tay mà phát ra những tiếng xoạt xoạt rất nhỏ, nhưng tiếng động này không hề ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của Tom.
Trường Sinh... Trường Sinh... Trường Sinh...
Dùng Trường Sinh Linh Giá lưu giữ một phần linh hồn, như vậy phải chăng hắn sẽ không vĩnh viễn tử vong?
Tom nhìn câu văn ngắn gọn trên giấy da dê, đứng bất động gần mười phút không hề nhúc nhích.
Trên đời này thật sự tồn tại thứ gọi là "Trường Sinh Linh Giá" sao?
"Em tìm được rồi, ở đây này!" Một tiếng reo mừng đột nhiên vang lên từ giá sách bên cạnh, Tom lập tức đánh dấu lên quyển sách, nhét vào một góc kín, rồi mới đi sang giá sách bên cạnh tìm người vừa lên tiếng.
"Hagrid, anh xem này, trứng nhện mà anh lấy được đúng là trứng Nhện Khổng Lồ..."
Harry Potter, còn cả tên Gryffindor nhìn giống như lai Người Khổng lồ! Bọn chúng thân thiết với nhau từ lúc nào thế? Còn nữa, Nhện Khổng lồ mà Harry vừa nhắc đến chẳng lẽ là...?
Nghĩ tới đây, Tom lập tức bước hẳn sang, đi đến đối diện với hai người đang châu đầu nghiên cứu quyển sách trên tay.