Chương 16

Draco dĩ nhiên không thể tham dự lớp Độc Dược, không đề cập tới việc cậu hiện tại là người bệnh, kể cả khi đã khỏi hẳn, chỉ sợ là phu nhân Pomfrey cũng không cho Draco rời đi, ít nhất là phải dành nửa ngày ở lại để quan sát, đó là điều mà Draco hiểu sâu sắc.

Walden bồi Draco một hồi rồi kéo Ellis còn muốn tiếp tục ngồi ngốc trong Bệnh Thất tới thư viện làm bài luận Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, để lại mỗi mình Tom đang đọc sách.

"Là học sinh yêu thích nhất của giáo sư Merrythought, chẳng lẽ cậu không cần tới thư viện làm bài tập?" Draco nằm trên giường, bình thản lướt qua Tom vẫn cúi đầu đọc sách như thường.

Nghe thấy lời của Draco, Tom ngẩng đầu khỏi sách, cực kì có hứng thú đánh giá Draco, sau đó nở nụ cười thần bí với cậu, "Có món quà muốn tặng cậu."

"Quà?" Draco nhướng mày, cậu không tin lời nói nhảm của Tom đâu, mỗi lần Tom bày ra cái vẻ mặt này thì đồng nghĩa là cậu sẽ gặp xui xẻo, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt.

"Đúng vậy." Tom đặt cuốn sách lên cái tủ lùn ở bên cạnh, sau đó lấy Nagini từ trong túi ra đưa cho Draco vẫn còn nằm trên giường, "Tặng quà cho cậu, tôi nghĩ cậu sẽ thích lắm."

"...... Ôi mẹ kiếp, Tom Riddle, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì hả?" Draco theo bản năng di chuyển về phía bên kia giường, tránh né Nagini được đưa tới trước mặt cậu, nếu có thể, cậu thật sự muốn mở cái đầu của Tom ra xem thử bên trong chứa cái thứ quái quỷ gì, cậu ta nhìn đâu ra là mình lại đi thích con rắn ngu ngốc này chứ?

Tom không có chút ngại ngùng gì, hắn thuận thế đặt Nagini lên giường bệnh của Draco, mỉm cười nói: "Tôi để Nagini ở cạnh cậu đêm nay, chờ khi nào cậu hồi phục thì đem nó trả lại cho tôi." Nói tới đây, Tom hơi ngừng lại và cười khẩy trước vẻ mặt cực kì chán ghét của Draco. "Draco, cậu rõ ràng biết là Nagini sẽ không cắn cậu, cho nên không cần bày ra cái vẻ mặt ngu ngốc vậy đâu."

Đúng, Draco dĩ nhiên biết Nagini sẽ không cắn cậu, nhưng vấn đề ở chỗ là cậu không thể nào ở chung một chỗ yên bình với một con rắn, nhìn nó ngu lắm, Malfoy mà lại đi làm bạn với rắn, cái trò đùa gì thế?

Dùng hai ngón tay giữ lấy cơ thể trơn trượt của Nagini, Draco đem Nagini đưa tới trước mặt Tom, "Tôi không có hứng thú gì với thú cưng đâu, vì sự an toàn của nó, cậu tốt nhất là tự mình nuôi đi."

Nhưng không chờ Tom đáp lại, Nagini đã rít lên trước. 'Tom, có phải cậu ta vẫn không thích tôi không?'

Cánh tay vươn ra của Draco cứng đờ, tuy không biết tiếng rít kia đại diện cho thứ gì, nhưng cậu biết Nagini nhất định là đang nói chuyện với Tom.

Tom nhìn Draco với vẻ sâu xa trước khi trả lời Nagini, 'Dĩ nhiên là không rồi Nagini, cậu ta ngại thôi, bởi vì không hiểu cô nói cái gì.' Nếu Draco có thể nghe hiểu được lời của Tom, nhất định sẽ tức tới dậm chân, đáng tiếc là trên đời này không có nhiều nếu tới vậy.

Nghe được câu trả lời của Tom, Nagini có vẻ rất vui, Draco là bạn của Tom, nó thật sự không muốn bạn của Tom không thích mình. Cho nên, Nagini làm một việc khiến cho Draco khó có thể chìm vào giấc ngủ vào tối nay.

Nó nhanh chóng quấn lấy cánh tay của Draco, giống như khi ở trên tay của Tom, hơn nữa còn liên tục bò về phía mái tóc bạch kim của Draco.

"...... Cậu nói với nó cái gì đó?" Draco nhìn Nagini di chuyển tới chỗ mình càng ngày càng gần, cậu thật sự không muốn tiếp tục giữ tư thế nằm trên giường nữa, có điều đau đớn âm ỉ ở lưng nhắc nhở cậu không thể lộn xộn.

Tom đứng ở một bên mỉm cười, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào, "Không có gì, xem ra cậu và Nagini ở chung một chỗ rất tốt----" Tom vừa nói vừa nhét sách vào trong cặp, "Nhớ cho Nagini ít đồ ăn đấy, giờ cơm chiều tôi lại qua thăm cậu, nghỉ ngơi cho tốt, Draco."

Chờ Tom đi rồi, Nagini cũng đã bò tới bên gối Draco, nó lè lưỡi rít lên: 'Tôi sẽ thay Tom chăm sóc tốt cho cậu.'

"...... Mịa nó, mày rốt cuộc đang nói cái gì vậy." Draco vừa nhíu mày vừa dùng ngón tay giữ lấy cơ thể của Nagini, đem nó trở về mép giường một lần nữa. Draco không hi vọng mình cũng trải qua một đêm ly kỳ như Gryffindor đâu, cậu không có nguyện vọng đó.

............

Sau cuộc trò chuyện với Tom Riddle, Abraxas dành thời gian viết thư cho cha mình, trong thư viết một ít việc vặt ở trong trường, có điều ở cuối thư có mơ hồ nhắc tới một tân sinh năm nhất tên Draco Malfoy bị người khác dùng bùa chú đánh trúng, Abraxas tỏ vẻ lo lắng với học sinh của Hogwarts.

Lão Malfoy rất nhanh liền hồi âm, ông tỏ vẻ tán dương với việc Abraxas quan tâm đến tân sinh Slytherin, cũng nhắc chính mình sẽ đến Hogwarts gặp viện trưởng của Abraxas---- giáo sư Slughorn.

Hôm sau, Draco đã có thể thoải mái nằm trên giường, lưng vẫn còn hơi đau nhưng miệng vết thương đã khép lại, nếu không phải vì phu nhân Pomfrey, chỉ sợ Draco đã sớm rời khỏi Bệnh Thất chạy đi học rồi.

Dưới sự giám sát của phu nhân Pomfrey, Draco uống hết số độc dược để trên tủ lùn.

"Rất tốt, số độc dược còn lại nhớ là uống hết sau giờ cơm trưa, nhớ là đừng có quên, trò Malfoy nhỏ, cô sẽ nhắc nhở trò đúng giờ." Phu nhân Pomfrey gom lại mấy bình độc dược trống không, không yên tâm mà dặn dò.

"Em sẽ uống." Với điều kiện là em vẫn có thể nhớ, Draco cau mày bổ sung một câu ở trong lòng.

"Buổi sáng tốt lành, Draco." Ở ngoài cửa vang lên giọng nói của Abraxas.

Draco vừa nhấc đầu lên đã thấy Abraxas dẫn theo một người đàn ông đi vào Bệnh Thất. Người đàn ông đó lớn lên giống Abraxas tám phần, tuổi tác lớn hơn rất nhiều, làn da nhợt nhạt, chiếc cằm nhọn, mái tóc dài bạch kim được chải ngược và buộc gọn ở sau đầu.

Không nghi ngờ gì nữa, đó là cha của Abraxas, ông cố của Draco.

"Buổi sáng tốt lành, trò Malfoy......" Nói xong, Draco thấy khóe miệng của mình có hơi mất tự nhiên bởi vì hiện tại trong phòng có tới tận ba Malfoy.

Tầm mắt của phu nhân Pomfrey đảo qua ba người, cuối cùng dừng ở trên người Draco, "Có cần cô ở lại đây không, trò Malfoy nhỏ?"

"Em thấy không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cô, phu nhân Pomfrey."

Christopher Malfoy gõ nhẹ cây gậy chống màu đen lên sàn nhà, phát ra tiếng lộc cộc, cằm của ông nâng cao lên, đôi mắt màu xám lạnh nhạt quét qua Draco ngồi ở trên giường. "Ta nghe nói là Slytherin xuất hiện thêm một Malfoy." Chất giọng của ông lãnh đạm, không chút phập phồng, cứ như đang nói một việc không liên quan tới mình, "Như vậy, tên của cậu?"

Cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của lão Malfoy, trong lòng Draco xuất hiện cảm giác khó chịu không nói nên lời, ba của cậu cũng từng dùng ánh mắt thế này để nhìn Thánh Đầu Sẹo, mà hiện tại, kiểu ánh mắt chán ghét đó lại do ông cố của mình dùng lên mình.

"Tôi là Draco Malfoy, thưa ngài." Draco kéo dài giọng, ánh mắt đặt ở trên người Abraxas, cậu không rõ ông nội mình rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Cha, để con giới thiệu." Abraxas cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, trầm ngâm di chuyển ra phía trước. "Đây là Draco, trò ấy là tân sinh năm nhất của Slytherin."

"Cha không hỏi con, Abraxas." Christopher gõ nhẹ cây gậy chống lên mặt đất, ngăn anh tiếp tục nói. "Cha mẹ cậu là ai? Tên của bọn họ?"

Ôi, mẹ kiếp Merlin! Draco gần như muốn phát hỏa vì thái độ của ông cố dành cho mình, cậu không thể khai ra thân phận của mình cho bọn họ, và bây giờ một Malfoy lại đi gây khó dễ với một Malfoy khác. Malfoy coi trọng nhất là người nhà, nhưng hiện tại Draco chỉ có thể hỗn với ông cố của mình, cậu không có lựa chọn nào khác, cậu căn bản không thể nói cha mẹ mình là ai, bởi họ còn không tồn tại.

"Cha mẹ tôi là ai, tôi thấy tôi không cần phải nói cho ngài biết, ngài Malfoy." Draco đáp lại một cách ác ý.

"À, để ta nghĩ lại." Christopher kéo dài giọng, đặt cây gậy chống ở chỗ cái tủ lùn có cặp của Draco, trong đó là sách giáo khoa hàng qua tay của Draco. "Cậu cần phải trả lời, ta không hy vọng có người lấy nhà Malfoy ra để làm xằng làm bậy."

Làm xằng làm bậy? Đó chắc chắn không phải từ miêu tả dành cho Malfoy! Draco có thể cảm giác lửa giận của mình đã lên cao, hiện tại tranh luận với lão Malfoy tuyệt đối không phải thời cơ tốt, như vậy sẽ làm ấn tượng của Christopher về Draco sẽ đạt điểm thấp nhất, hoặc hiện tại nó đã nằm ở mốc ở đó rồi.

"Slytherin tôn trọng người khác, tôi nghĩ ngài Malfoy hẳn là một Slytherin tiêu chuẩn."

Nghe thấy lời của Draco, vẻ mặt của Christopher ảm đạm đi, ông đưa tay lấy lại cây gậy chống, vẻ mặt nhìn Draco càng lạnh hơn nữa. "Xem ra cậu là một Slytherin, không nghi ngờ gì."

Christopher vừa mới chế nhạo Draco xong thì ngoài Bệnh Thất truyền tới tiếng bước chân, là Tom Riddle vừa mới học xong lớp Bùa Chú.

Tom không nghĩ tới việc Bệnh Thất sẽ có những người khác, khi hắn nhìn thấy ba cái đầu bạch kim, lập tức hiểu người tới là ai, hắn nhìn thoáng qua Draco rõ ràng đang tức giận, sau đó mới xoay người lại chào hỏi. "Tôi nghĩ, ngài hẳn là cha của Abraxas, tôi là Tom Riddle, bạn của Abraxas, thật vui khi được nhìn thấy ngài, ngài Malfoy."

"Riddle?" Nghe thấy họ của Tom, Christopher bất mãn nhìn Abraxas, sau đó lại đem ánh mắt quay lại chỗ Draco, ông cũng không vì sự xuất hiện của Tom mà quên đi mục đích mình tới Hogwarts. "Cậu không định trả lời câu hỏi của ta, đúng chứ?"

"Dĩ nhiên là không!" Draco không nhịn được nữa liền trợn trắng mắt, được rồi, nếu ấn tượng của ông cố với mình đã không thể cứu được thì cậu cũng không cần tiếp tục ngăn nó đừng tụt nữa.

'Tom, rốt cuộc cậu cũng tới rồi.'

Không khí lập tức cứng lại, Nagini bò từ trong chăn trên giường bệnh của Draco ra ngoài, nó bò về hướng của Tom, phát ra tiếng rít oán giận, 'Tom, Draco vậy mà lại ném tôi vứt trên mặt đất, cậu ta không cho tôi lên giường ngủ.'

'Cậu ta không cố ý đâu Nagini, tôi có mang cho cô món ăn cô thích nhất này.' Tom vừa mỉm cười vừa nhét Nagini vào trong túi.

Nghe được tiếng rít từ trong miệng Tom, Draco liền biết là không ổn rồi, cậu theo bản năng sờ chiếc nhẫn của cha đeo trên cổ, sau đó nhìn thoáng qua lão Malfoy và Abraxas nhìn Tom với vẻ không thể tin được, sự việc đang phát triển theo chiều hướng không xong.