Chương 9: Chúa tể Hắc ám và Kẻ Được Chọn.

—o0o—

Lucius nuốt nuốt nước miếng, theo phản xạ chuẩn bị cúi đầu.

“Nếu anh tiếp tục cúi đầu, ta sẽ tự mình cắt đầu anh.” Lời Godric nói mang theo sự uy hϊếp thật sự.

Lucius không dám cúi đầu, uy hϊếp về cái chết đã chiến thắng tất cả.

“Đứng thẳng, không được cúi đầu, không được quỳ gối, nếu cứ hành động như không có xương vậy thì ta không ngại xoá sạch xương của anh đâu.” Godric muốn kẻ đang đứng trước mình là một người bình thường chứ không phải một bầy tôi.

Lucius thẳng người, y có cảm giác bị người lớn la mắng, nhưng đây đúng là lời dạy bảo của người lớn, mà người này rất có thể thực sự từng là ông tổ đằng ngoại của y.

“Tốt, hiện tại trả lời ta, vì sao lại ký kết khế ước này?” Godric chỉ cánh tay của người đàn ông tóc bạch kim.

“A?”

“Được rồi, từng bước một nào, đầu tiên, anh cho rằng ta là ai?” Godric không rõ về việc Salazar đã nói cho người đàn ông này bao nhiêu.

“Ba của Andrea?” Lucius thốt ra.

Godric nhướn mi, biết cũng khá là rõ ràng, “Hiểu là tốt rồi, tiếp tục câu hỏi khi nãy, vì sao lại ký kết loại khế ước một chiều này?”

“Tôi…” Lucius không biết nên trả lời thế nào.

“Người nhà của ta sẽ cố chấp, sẽ phản bội, nhưng sự kiên cường từ trong xương máu sẽ không mất đi, sẽ không ai khúm núm hay khụy gối.” Godric nói thẳng thừng, dùng ánh mắt chê trách nhìn người đàn ông trước mặt, “Đương nhiên, nhắm mắt làm ngơ, nếu anh vẫn muốn chơi trò người hầu thì cứ chờ ta rời khỏi cơ thể này mà tiếp tục, ta cũng không còn khả năng bắt buộc anh làm chuyện gì.”

Nói như vậy đã quá rõ ràng, điều mà vị tổ tông này chỉ trích chỉ cần nghe là hiểu ngay.

Không thể cúi đầu, Lucius khẽ nhắm mắt, “… Hắn quá cường đại.”

Godric sửng sốt, sau đó hiểu được lời đó ý nói về chủ nhân thực sự của cơ thể này, “Anh không có chân à?”

Lucius mờ mịt.

“Đánh không lại, không biết chạy sao?” Godric tỏ vẻ tiếc không rèn sắt thành thép, “Anh thực sự làm ta tức chết mà.”

Chạy trốn không phải là hành động một Malfoy sẽ làm, Lucius không dám nói mấy lời này và nếu như y chạy thì người nhà làm sao bây giờ, điều này y cũng không nói ra lời.

Giữa lúc hai người đang nói chuyện thì Salazar tới, trên tay cầm theo hai hộp thức ăn.

“Đến trưa rồi sao?” Godric kỳ lạ, anh nhớ rõ là thời gian điều chế độc dược được rút ngắn mà.

“Nhưng buổi sáng anh không có lớp.” Salazar đưa cho mỗi người một hộp đồ ăn , anh đã ăn trước rồi.

Godric thực sự rất đói bụng, tròn một ngày rồi anh chưa ăn gì, anh quên luôn cả tức giận, không hề để ý tới Lucius, anh cắn từng miếng to, lễ nghi vẫn đúng mực.

Lucius cũng đói bụng, nhưng y do dự cầm thức ăn.

Salazar chăm chú nhìn Godric rồi nhận xét, “Khuôn mặt khá hơn rồi đó.”

“Cám ơn lời khen.” Godric tức giận đáp lời, sau đó nhìn về phía Lucius, “Còn chờ ta mời dùng bữa sao?”

Lucius vội lắc đầu, cẩn thận mở hộp thức ăn mang đến từ Hogwarts ra dùng.

Godric bất đắc dĩ, anh chợt nhớ tới một chuyện, “Được rồi, trận quyết đấu đêm qua thế nào rồi?”

Lucius vểnh tai lên nghe.

“Đứa trẻ đó không đến.” Salazar lắc đầu, anh đợi đến mười rưỡi nhưng Draco không hề đến.

“Cho anh leo cây ư?” Godric vui vẻ, “Một nhóc con thú vị.”

“Sau đó anh đến Slytherin xem thử thì thấy nhóc ấy đang vội tìm kiếm Quyền trượng của mình.” Salazar thờ ơ đáp lời, liếc nhìn phía Lucius, anh đã quên mất chuyện phải trả Quyền trượng trở về.

Godric ậm ừ vừa cắn thức ăn vừa hỏi, “Tìm thấy gì trong biệt thự?”

“Bức họa của Ryanly và Andrea.” Salazar đuổi kịp tiết tấu của người yêu, “Căn phòng đó vẫn được giữ như cũ, có điều thiếu một thứ?”

Thảo nào Lucius biết rõ ràng đến như thế, hoá ra là tìm thấy bức họa, Godric nhanh chóng nhai nuốt, “Thiếu thứ gì?”

“Đá nguyện ước, em đã ước gì với khối đá đó?” Salazar chậm rãi nói từng từ một thật rõ ràng.

“Đá nguyện ước? Màu bạc sao?” Godric ngừng động tác trong tay, nhìn thấy cái gật đầu của đối phương nên anh cố gắng nhớ lại, “Không có nha, lúc đó em đưa khối đá cho anh xem, anh cũng không thích, sau đó…” Nhớ tới điều gì đó, Godric đỏ mặt, nhưng anh tiếp tục nói, “Nói chung, em cũng không ước điều gì, làm sao em có thể tin mấy thứ này đồ vật linh tinh này chứ.”

Không ước sao? Salazar rơi vào trầm tư, thế nhưng khối đá xảy ra chuyện là là sự thực.

“Saar?”

Lần này Salazar cũng không biết chuyện gì xảy ra, “Quên nó đi, nhớ đến biệt thự, Rea muốn gặp em.”

Godric gật đầu, sau đó tập trung tính toán nên ăn gì tiếp theo.

Cuối cùng Salazar cũng quay lại nhìn Lucius, “Anh về đi.” Mấy lời trách cứ vừa tới đầu môi được nhịn xuống, Salazar không nỡ nặng lời với khuôn mặt giống trong trí nhớ này.

Trở lại? Lucius chớp mắt, y có thể đi đâu?

“Cho anh quay về biệt thự, còn lo lắng gì nữa?” Godric đệm lời, người này, làm sao lại ngốc vậy chứ.

“Thế nhưng tôi…” Lucius ấp úng.

Salazar nhíu mày, “Có chuyện gì thì nói thẳng.”

“Tôi vốn ở Azkaban, nếu như xuất hiện tại biệt thự…” Nếu y không ở đó, người của Bộ Pháp thuật thường xuyên kiểm tra ở biệt thự, như vậy nếu y quay về nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

“Azkaban?” Salazar khó hiểu, “Đó là nơi nào?”

Godric nhớ lại, “Đó là nhà tù?”

Lucius xấu hổ gật đầu.

“Anh phạm phải tội gì?” Salazar và Godric cùng hỏi.

“… làm việc cho Chúa tể Hắc ám.” Lời Lucius khô khốc.

“Chúa tể Hắc ám?” Danh xưng khí phách nhưng cũng khá tục tằn, Godric trợn mắt.

Lucius nhìn về phía tổ tông mang diện mạo Chúa tể Hắc ám, mọi ý tứ đều hiện lên trong mắt.

“Chúa tể Hắc ám?” Godric vội chỉ tay vào chính mình.

Lần thứ hai Lucius gật đầu.

Salazar nhịn không được cười rộ lên, Tộc trưởng gia tộc phù thuỷ trắng nổi danh như cồn lại biến thành Chúa tể Hắc ám, danh xưng thật châm chọc nha.

“Có gì buồn cười chứ, không phải bây giờ anh cũng là học sinh Gryffindor sao?” Ngay lập tức Godric chọc thẳng vào chỗ đau của đối phương.

Salazar thu lại nụ cười, anh không cùng sư tử này chấp nhặt, anh liếc về phía Lucius, “Vậy anh có tính toán gì không?”

“Tạm thời tôi không thể tùy tiện ra ngoài.” Lucius lựa chọn từ ngữ, Kẻ Được Chọn danh tiếng này lại là cha của Ryanly, nói cách khác là một Malfoy, tuy rằng không thể giải thích được vì sao trên gia phả không có ghi chép lại phần trước đó nhưng chính miệng Ryanly xưng hô nhất định sẽ không sai.

“Nói đơn giản, anh ta cũng không biết nên làm cái gì.” Godric nói trắng ra ý tứ trong lời nói của con cháu mình.

Mặc kệ, cứ để người này tự sinh tự diệt, Salazar thở dài, bọn họ phải tìm được tung tích của Đá nguyện ước, cơ thể đã biến mất của mình, mà muốn thoát khỏi cơ thể hiện tại thì xuyên trở về cũng không phải là việc dễ làm, hơn nữa theo ý của Ryanly, dường như bọn họ không có trở lại.

“Thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.” Godric đã ăn xong, thay đổi được khuôn mặt làm tâm trạng anh vui sướиɠ hơn nhiều, một con sư tử quá khứ cũng khá tò mò về thế giới tương lai cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.

Salazar hiểu rõ tâm trạng người yêu, anh đứng lên, trừ trường học ra thì anh cũng chưa từng đên một nơi nào khác.

“Hai người muốn ra ngoài?” Lucius sửng sốt, chuyện hai người làm bạn rất đáng sợ, nếu như bị người ngoài biết được thì không tốt.

“Thế nào?” Godric nhún vai, “Ta cũng là tội phạm?” Làm việc cho Chúa tể Hắc ám đều là tội phạm, huống chi hiện giờ anh còn mang khuôn mặt của Chúa tể Hắc ám. Nói như vậy, đi ra ngoài cũng tính là khá rêu rao.

“Nó không quan trọng, không mấy người biết mặt của ngài.” Lucius nhìn về phía khuôn mặt Potter, “Nhưng trên cơ bản mọi phù thủy đều biết cậu ta, dùng khuôn mặt của cậu ta rất không thích hợp để trốn học.”

Chúa tể Hắc ám chỉ có danh tiếng, xem ra thân phận của kẻ mà Salazar bám vào rất có địa vị, “Nói như thế nào?”

“Bởi vì cậu ta đã đánh bại Chúa tể Hắc ám, ở giới phù thủy, cậu ta được gọi là Kẻ Được Chọn.” Lucius nhìn về phía Kẻ Được Chọn với vẻ mặt ngơ ngác, được rồi, người nhà Malfoy trở thành ngôi sao cứu thế đúng là không phải chuyện vui vẻ gì.

Godric quay đầu nhìn về phía người yêu, lần này đến phiên anh nở nụ cười, dùng kiểu của Gryffindor mà cười to.

Salazar chưa từng nghĩ đời này sẽ gặp phải mấy danh xưng như cứu thế gì đó, ai ngờ khi tạm bám vào cơ thể này lại gặp chuyện như vậy. Salazar đá một cước vào chiếc ghế mà Godric ngồi khiến người đàn ông này ngã ầm xuống đất không chút hình tượng.

Ngồi dưới đất, Godric còn không quên trêu ghẹo, “Hai ta đổi cơ thể nhé, cậu chàng Kẻ Được Chọn?”