Chương 3: Sự cố trong lớp học.

—o0o—

May mắn sao học sinh năm sáu có khá nhiều thời gian rảnh, Salazar cầm thời khoá biểu xem xét, tiết thứ nhất là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

“Nè Harry, ngày hôm qua cậu bỏ lỡ nghi thức khai giảng,” Vẻ mặt Ron đầy căm tức vỗ vai bạn mình, “Lớp này giờ do lão dơi già dạy nên mình dám khẳng định, Gryffindor sẽ bị trừ điểm cho coi.”

Salazar không rõ nên không nói gì.

“Cậu làm sao vậy, Harry?” Hermione giật mình bỏ qua chuyện đang làm. Nếu như trước kia, Harry nghe được tin này nhất định sẽ nổi giận đùng đùng.

“Đầu hơi đau.” Đại khái biết phản ứng của mình khác với suy đoán của hai người kia, Salazar tùy tiện nói ra một lý do, sau đó cùng họ đến phòng học.

Hermione lộ vẻ lo lắng, đau đầu cũng không ngại, tuy tình trạng Harry không ổn lắm nhưng nếu vắng lớp thì dám giáo sư Snape trừ sạch điểm Gryffindor chỉ trong ngày hôm nay lắm.

Salazar dừng lại quan sát khi vừa đi đến cửa phòng học, rèm cửa sổ đóng kín mít và bên trong chỉ có ánh sáng nhạt chiếu ra từ ngọn nến. Trên tường treo một ít tranh vẽ, rất nhiều hình ảnh đều là những người đang bị tra tấn, bị chấn thương nghiêm trọng và các bộ phận cơ thể bị méo mó một cách kỳ cục. Một lát sau, anh bước vào và tìm xuống tận hàng ghế cuối rồi ngồi xuống.

Một nam phù thủy trưởng thành đứng trên bục giảng, mái tóc đen bóng dầu che phủ bên tai cùng làn da vàng như nến. Đôi mắt đen lướt qua anh, Salazar nhận thấy thời gian phù thủy này nhìn anh dài hơn những người khác.

“Tính tới nay các trò đã có năm giáo sư giảng dạy môn này.” Giọng nói cứng ngắc vang lên.

Năm giáo sư? Salazar nhớ đây là năm thứ sáu vậy nói cách khác là một năm một người, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám rất khó mướn sao? Trước đây là như vậy, bởi tính nguy hiểm khá cao nên cả hai môn Pháp thuật Hắc ám và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đều do anh giảng dạy. Nhất là học sinh nhà anh, nếu giáo sư không đủ khả năng thì một khi xảy ra pháp lực bạo động, không phải học sinh mà chính giáo sư sẽ là người chịu thương tích.

“Pháp thuật hắc ám rất đa dạng, có nhiều chủng loại, vì vậy cách phòng ngự cũng cần thay đổi linh hoạt và sáng tạo.” Giáo sư tóc đen nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện, “… ta tin các trò hoàn toàn không biết sử dụng thần chú không tiếng động. Vậy ưu điểm của thần chú không tiếng động là gì?”

Không một học sinh nào trong lớp giơ tay ngoại trừ Hermione, phía bên Slytherin truyền đến mấy câu châm biếm, Salazar quay qua thì phát hiện đó là cậu bé tóc bạch kim.

Không còn sự lựa chọn nào khác, Snape hướng về phía Gryffindor, “Trò Granger?” Giọng lạnh lùng.

“Đối thủ sẽ không biết chúng ta định sử dụng pháp thuật gì,” Hermione nói, “Điều này cho phép bạn có ưu thế trong nháy mắt.”

“Câu trả lời này sao chép giống hệt như trong cuốn Pháp thuật phổ thông, lớp sáu.” Snape khinh miệt nói, “Tuy nhiên cơ bản nó chính xác. Đúng vậy, những người có khả năng sử dụng thần chú mà không cần nói ra sẽ đạt được yếu tố bất ngờ. Đương nhiên không phải mọi phù thủy đều làm được điều này. Đây là vấn đề tập trung và sức mạnh tinh thần,” Ánh mắt anh ta một lần nữa dừng trên mặt Harry, “Một số người không có được nó.”

Salazar nhíu mày, lần này rất rõ ràng anh nhận thấy giáo sư nhằm vào mình.

“Hiện tại các trò chia làm một tổ hai người,” Snape nói tiếp, “Một người sẽ thử phù phép mà không nói thành lời, còn người kia sẽ thử chống nguyền, dĩ nhiên cũng trong im lặng. Rồi, bắt đầu đi.”

Salazar và Ron tóc đỏ được phân thành một tổ.

Anh nhíu mày vì hiếu kỳ, muốn biết khả năng hiện nay của học sinh, thần chú không tiếng động là nhất định phải có trong chương trình học, chỉ là bọn họ học khá chậm so với quá khứ.

Salazar giơ đũa phép lên, chỉ tạo dáng giống với đang phòng ngự thôi vì anh vốn không quen với việc cầm đũa phép. Cậu bé đối diện nghẹn đỏ cả mặt cũng không thể thực hiện được, theo ký ức Salazar thì Gilson cũng không thành thạo các pháp thuật tấn công, đây là di truyền? Tuy nhiên về mặt phòng ngự thì Gilson là hạng nhất.

Rốt cục, Ron cũng từ bỏ, “Cậu bắt đầu trước đi, Harry.”

Salazar gật đầu, khảo nghiệm một chút về khả năng phòng ngự của đối phương cũng tốt, học sinh năm sáu à, có lẽ nên hạ thấp xuống một chút, anh đang suy nghĩ xem nên dùng thần chú gì mới được đây.

Snape kéo áo chùng bước tới bên bàn học theo dõi, anh đứng trước mặt Harry và Ron, lộ ra nụ cười khinh miệt, đang chuẩn bị đánh giá vài lời thì bị chuyện diễn ra trước mắt làm chấn động.

Ron bị đánh bay, ầm một tiếng ngã xuống sàn, cánh tay bên trái bị bẻ cong một cách kỳ lạ, ống tay áo bị cháy mất còn tay phải thì bỏng nặng. Ngay cả than đau cũng chưa kịp thì Ron đã ngất đi.

Trong lúc nhất thời, bốn phía phát ra tiếng thét chói tai.

“Ron…” Hermione xông lên trước nhất, nước mắt đảo quanh.

Ánh mắt mọi người dừng trên người Ron rồi lát sau chuyển hết sang Harry.

Snape chỉ cần nhìn vết thương của Ron cũng đủ để biết nguyên nhân gây nên là pháp thuật hắc ám, đó chắc chắn là pháp thuật hắc ám, anh không thể tin nổi hướng mắt nhìn về Potter đang ngơ ngác, “Potter ngu xuẩn, trò vừa dùng thần chú gì?”

Salazar thực sự rất mờ mịt, chỉ là một tổ hợp thần chú đơn giản, thần chú đốt cháy cộng thêm thần chú hất văng thôi mà. Trong quá khứ thì mọi học sinh năm thứ tư đều có thể thực hiện loại thần chú này, làm sao Ron có thể không chống trả được. Thực lực học sinh Hogwarts hiện nay tệ như vậy sao?

“Potter!” Snape gần như gầm lên, sự bất an của đối phương kí©h thí©ɧ anh.

Salazar tỉnh lại, hóa ra Potter là gọi anh nha! Cuối cùng cũng biết tên đầy đủ của cơ thể này, là con cháu của Aelen Potter? Gia tộc Potter, sẽ không trùng hợp vậy chứ?

“Harry?” Hermione không thể tin được vào hai mắt mình, Ron bị trọng thương mà Harry lại làm như không có chuyện gì, cứ điềm nhiên đứng bên cạnh.

“Gryffindor trừ năm mươi điểm!” Snape không để ý tới nhân vật chính nữa mà chuyển sang Hermione, “Trò Granger, đưa trò ấy tới bệnh thất, bây giờ dùng thần chú trôi nổi, mà Harry Potter đi theo ta, còn những người khác tiếp tục luyện tập.”

Hermione gạt nước mắt, lập tức đứng lên làm theo.

Snape hung hăng liếc cậu bé mắt xanh biếc kia, xoay người đi tới hầm.

Hầm.

Trên đường đi đến hầm Salazar không nói một lời, thứ nhất vì thần chú kia sẽ không gây chết người, lo lắng là thừa thãi, thứ hai anh cảm thấy rất thất vọng với thực lực của học sinh hiện tại.

Rầm một tiếng Snape đóng cửa lại, Potter rất khác thường, cả buổi học đều không thích hợp, nhưng hiện tại việc quan trọng là điều chế độc dược trị bỏng gây ra bởi pháp thuật hắc ám, bà Pomfrey chỉ có thể xử lý căn bản thôi. “Ta hỏi lại một lần nữa, trò vừa dùng thần chú gì?” Biết thần chú mà đối phương sử dụng rất có ích đối với việc chữa trị.

“Anh điều chế độc dược?” Salazar phản ứng rất nhanh, khắp nơi đều có dược liệu độc dược, rõ ràng là giáo sư muốn điều chế độc dược trị thương.

“Phải gọi giáo sư, Gryffindor trừ năm điểm vì sự vô lễ của trò.” Đôi mày Snape càng nhíu sâu hơn, thậm chí anh còn siết chặt lấy đũa phép, lời nói của đối phương và Potter trong trí nhớ của anh khác nhau rất nhiều.

“Một phần ba dung dịch Nguyệt kiến, một phần ba dung dịch Thố ti tử cùng một phần ba Lục liên là được.” Salazar nhàn nhạt nói, anh có khá nhiều thần chú chuyên dành để dạy học và một số phương pháp điều chế độc dược đơn giản dùng khi bị thương. Chính mình đã để lộ thực lực quá cao so với thời đại này nên mới bị giáo sư chú ý tới. Kể từ đó, càng cố che giấu càng giống kiêu căng, hơn nữa dù thế nào thì anh cũng không thể đóng giả thành một học sinh Gryffindor được.

“Mi là ai?” Snape nheo mắt, tay giơ đũa phép, anh xác định trăm phần trăm đây không phải Potter.

Salazar không nói gì.

“Nói cách khác, Potter ở đâu?” Snape gằn giọng, Potter chân chính ở đâu?

Im lặng.

“… Legilimency!” Bất thình lình, Snape đọc thần chú, điều anh quan tâm trên hết là Kẻ Được Chọn đang ở nơi nào.

Thần chú bị một tấm khiên kiên cố chặn lại, mắt Snape mở to, thần chú của anh không có hiệu quả thì có nghĩa hắn ta một người thành thạo Occlumency.

Đúng vậy, Salazar Slytherin chính là bậc thầy Occlumency và Legilimency.